Tần Xu bỗng cảm thấy số tiền “nhìn mặt mà có” này rất khó xơi, cô âu yếm nhìn tấm thẻ trong tay, ánh mắt còn chân thành hơn khi theo đuổi Thẩm Cố. Sau khi trải qua giằng xé nội tâm dữ dội, Tần Xu khí khái trả thẻ cho Thẩm Cố.
– Tôi từ chối tấm thẻ này. – Cô xách túi lên, đứng dậy đi ra ngoài.
– Em đi đâu?
Tần Xu trả lời, đầu không ngoảnh lại: “Đi trang trí văn phòng”.
Thẩm Cố hơi nhíu mày: “Bảo tài xế đưa em đi”.
Tần Xu ghét anh ta tủn mủn, hừ một tiếng, ưỡn ngực: “Không cần”.
Cô đến huyền quan, thay giày cao gót, ngẩng cao đầu ra khỏi cửa.
Thẩm Cố nhìn chằm chằm cánh cửa Tần Xu đóng sầm lại, day day thái dương, đứng dậy bước ra ban công.
Chỉ một chốc sau, Thẩm Cố thấy Tần Xu đội nón bảo hiểm, leo lên chiếc xe điện, khoan thai lăn bánh trên đường. Hình bóng màu đỏ biến mất khỏi ngã tư làm lóa mắt Thẩm Cố, lòng anh ngổn ngang, nhấc điện thoại gọi cho ngân hàng.
Khi Tần Xu đến văn phòng, người của công ty trang trí đã chờ sẵn, cô vẫn hợp tác với công ty lần trước, những căn nhà trước đây của Tần Xu đều do một tay họ sửa sang. Người phụ trách là Lâm Nguyên, là người quen từ lâu nên liên lạc cũng tiện.
Điểm khác biệt với trước đây là khi đó cô có tiền, có thể trang trí tùy ý, nháy mắt trong góc phòng là một vật trang trí lên đến bảy tám con số không mà hiện giờ tổng số dư tài khoản của cô chỉ tới hàng triệu.
Bức tường đã được sơn xong, khâu còn lại là mua vật trang trí, công ty dựa theo yêu cầu của khách hàng soạn sẵn một bản trình chiếu về các vật phẩm cần mua cho Tần Xu xem.
Tần Xu nhìn tấm hình của đồ trang trí thực tế, cau mày: “Tỉ lệ tảng đá dùng để xây hồ cá hình như không ổn lắm”.
Lâm Nguyên biết mấy thứ này không làm Tần Xu hài lòng, bất lực trả lời: “Cô Tần, tảng đá lần trước chưa tính chi phí nhân công và vận chuyển đã tốn một triệu bảy trăm ngàn (~5.7 tỷ VNĐ)”.
Tần Xu nghĩ đến khoản tiền trong thẻ, chấp nhận thực tế: “Đống đá này bao nhiêu tiền?”.
Lâm Nguyên chuyển sang trang tiếp theo để Tần Xu xem giá.
Cô mím môi không trả lời, mình đã nghèo đến mức này sao?
Lâm Nguyên xoa dịu: “Cô Tần, đây là giá hữu nghị với công ty chúng tôi, với người khác họ đã bán hơn một ngàn rồi, chất lượng đá cũng không tệ. Đợi xây xong cô sẽ thấy hồ không khác là bao so với trước đây. Hiện tại dự toán không rộng rãi lắm, mỗi một khoản cần phải sử dụng hợp lý”.
– Nhưng tôi vẫn thích loại đá trước đây hơn.
Lâm Nguyên khó xử: “Nếu cô Tần không thích loại đá này thì có thể hoãn xây hồ cá lại, chờ đến khi ngân sách dư dả hơn thì sẽ mua loại đá trước đây, cô xem những món tiếp theo nhé”.
Tần Xu gật đầu để Lâm Nguyên tiếp tục.
Hai bên thảo luận đến giữa trưa, cuối cùng quyết định khoan mua những vật dụng trong công ty, gom toàn bộ tiền tiết kiệm đóng một chiếc cầu thang gỗ nanmu lụa vàng[1].
[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]
Cô đã bán rất nhiều vật trang trí quý giá trong thời gian sửa sang phòng làm việc, trong kho hiện là những món mua sau này, không đáng giá bao nhiêu, Tần Xu cầu toàn không muốn dùng.
Tần Xu về nhà khi mặt trời đứng bóng, cô nhìn nhà kho hồi lâu, miễn cưỡng chọn một cái kệ vách ngăn, vì tỉ lệ của nó không tương đồng với văn phòng mới nên vô dụng.
Cô gãi đầu, nghĩ đến Thẩm Cố.
Tần Xu sang phòng ngủ của hai người, lấy hợp đồng tiền hôn nhân trong tủ đầu giường, đọc không sót một chữ.
Thẩm Cố đã soạn thảo trong hợp đồng rất rõ ràng, Tần Xu không có quyền phân chia tài sản trước và sau hôn nhân, cô chỉ có thể nhận tiền tiêu vặt của anh ta theo từng tháng.
Không viết cụ thể tiền tiêu vặt cụ thể là bao nhiêu, xem ra đây là chủ đích của Thẩm Cố.
Nghĩ đến chuyện mỗi tháng Thẩm Cố chu cấp cho mình mỗi 200 ngàn, Tần Xu thấy Thẩm Cố không khác gì rán sành ra mỡ, quá tằn tiện.
Cô không tìm được kẽ hở nào trong hợp đồng này nên trả nó về chỗ cũ, vào phòng quần áo nhìn túi xách đặt trên ngăn tủ, lòng đau như cắt.
Túi xách hôm qua mới mua, cầm chưa nóng tay đã phải bán.
Tần Xu hít một hơi, lấy một chiếc túi trên ngăn tủ đặt xuống sô pha, cầm điện thoại chụp ở một góc đẹp, chuẩn bị đăng lên trang web bán đồ cũ thì tầm mắt lướt qua một loạt đồ vật của Thẩm Cố ở ngăn tủ bên trái.
Trong hợp đồng có điều khoản mình không có quyền kiểm soát thu nhập sau hôn nhân của Thẩm Cố cũng như không hề nói mình không được dùng những thứ mình không mua.
Hạnh phúc khiến người ta sáng dạ, đôi mắt Tần Xu lóe lên, cô dạo vài vòng trong nhà chọn lựa liền tay, phát hiện trong nhà Thẩm Cố còn vô số kho báu quý giá.
Tần Xu mỉm cười, lấy điện thoại gọi Lâm Nguyên và bên công ty chuyển nhà đến.
*
Tòa nhà tập đoàn Quang Sính, trong phòng họp.
Thẩm Cố dựa ghế dựa, nghe giám đốc điều hành báo cáo công việc. Lưng anh ta rịn đầy mồ hôi, nơm nớp quan sát sắc mặt sếp tổng.
Không một ai biết vì sao tổng giám đốc Thẩm, người sẽ không xuất hiện hôm nay theo tin nội bộ lại đột ngột có mặt ở công ty, còn tập trung mọi người đến họp. Cuộc họp này đã kéo dài hơn ba tiếng, ở ghế trên cùng bên trái là phó giám đốc Lưu đang bắt đầu báo cáo, không một ai thoát khỏi khiển trách.
Thẩm Cố mím môi, nhìn chằm chằm lên trang trình chiếu không nói gì, thành viên cuộc họp ngồi dưới không dám ho he.
Sếp tổng trẻ tuổi thừa kế vị trí này tuy chưa lâu nhưng bản lĩnh sấm rền gió cuốn hơn ba mình, không nể nang ai, ngay cả những người ba mình đề bạt cũng thẳng tay loại bỏ.
Đây là báo cáo cuối cùng của ngày hôm nay, kiên trì một chút là có thể tan họp rồi.
Thường Hạo cúi người nói thầm vào tai Thẩm Cố: “Tổng giám đốc, có người của tập đoàn Chu đến”.
Mọi người đang căng như dây đàn, cuối cùng Thẩm Cố đã giơ tay.
Mọi người thở thật nhẹ nhưng chủ tọa chưa rời đi thì bọn họ cũng không dám.
Vẫn là Thường Hạo ra tay để mọi người tan họp, tiếp theo sếp tổng cần bàn hạng mục mới với tập đoàn Chu.
Người trong phòng thu dọn tài liệu, laptop lục tục ra về, Thường Hạo xin chỉ thị từ Thẩm Cố: “Sếp, tôi cho giám đốc Chu vào nhé”.
Thẩm Cố hỏi: “Hôm nay bên đó cử ai đến?”.
– Thư kí của tổng giám đốc Chu nói sáng nay ngài ấy không khỏe nên cử giám đốc Chu Niệm Vi và….
Thường Hạo chưa nói xong, Thẩm Cố đã giơ tay ra hiệu: “Cậu ra nói với bên đó là tôi chỉ thảo luận hạng mục với Chu Thiệu”.
Hàm ý của Thẩm Cố là mời cô Chu và người của cô ta ra về.
Thường Hạo gật đầu: “Vâng”.
Thẩm Cố lấy điện thoại xem giờ, đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Anh ra khỏi phòng họp thì thấy Chu Niệm Vi đẩy Thường Hạo đang ngăn cản, hối hả sang bên này.
Cô ta thấy Thẩm Cố đứng trước cửa phòng họp, hai mắt hoen đỏ: “Anh Cố”.
Theo sau là một nhóm người, nào là người của tập đoàn Chu, người của tập đoàn Quang Sính, ai không biết còn tưởng Thẩm Cố làm gì có lỗi với cô ta.
Thẩm Cố nhăn mày, lạnh lùng liếc Thường Hạo.
Thường Hạo lập tức khom lưng xin lỗi, nói với Chu Niệm Vi: “Cô Chu, hiện tại tổng giám đốc Cố không tiện gặp cô, mời cô….”.
– Anh Cố, em có việc muốn hỏi anh.
Thẩm Cố điềm nhiên trả lời: “Cô Chu, về sau hãy gọi tôi là tổng giám đốc Thẩm hoặc gọi bằng tên, tùy cô”.
Chu Niệm Vi sắp khóc đến nơi, nhiều ánh mắt của cấp dưới cô ta đổ dồn về bên này nên không thể đuổi cô ta về, Thẩm Cố xoay trở vào phòng họp.
Thường Hạo giơ tay mời, cùng vào phòng với Chu Niệm Vi.
Chu Niệm Vi nhìn Thẩm Cố ngồi ở ghế, quay sang nói với Thường Hạo: “Trợ lý Thường, phiền anh ra ngoài một chút được không?”.
Thường Hạo chưa nhận được chỉ thị của Thẩm Cố nên đứng yên không nhúc nhích.
Chu Niệm Vi đến gần Thẩm Cố, hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, anh vừa nói sau này chỉ thảo luận những dự án mới với anh trai em có phải vì anh thấy em làm chưa tốt không?”.
Thẩm Cố thờ ơ: “Cô Chu làm gì chẳng lẽ trong lòng không rõ?”.
Chu Niệm Vi bối rối nhìn anh.
Thẩm Cố thẳng thừng vạch trần, anh lạnh lùng: “Là cô bảo cô người mẫu kia trả gấp ba tiền thuê nhà, thuê lại mặt bằng văn phòng của Xu”.
Chu Niệm Vi nghe anh gọi Tần Xu như thế thì hiểu anh đang nhắc đến chuyện gì, phủ nhận: “Không có, em không quen Đỗ Song Song”.
– Vì sao cô biết người mẫu tôi nhắc tới là Đỗ Song Song?
Miệng Chu Niệm Vi cứng đờ, cố ý lảng sang chuyện khác: “Tần Xu mách anh đúng không?”.
Thẩm Cố phớt lờ, mắt lia sang Thường Hạo, Thường Hạo lên tiếng thay: “Cô Chu, đây là sự việc liên quan đến phu nhân tổng giám đốc, không tiện chia sẻ với cô”.
Mặt Chu Niệm Vi cắt không còn giọt máu: “Phu nhân?”.
Thường Hạo mỉm cười: “Đúng vậy, hôm qua tổng giám đốc của chúng tôi và cô Tần đã đăng kí kết hôn, cô Chu đến rất đúng lúc. Lát nữa cô chờ một chút, trong văn phòng còn bánh kẹo cưới chưa phát hết, tôi tặng cô vài túi đem về cho tổng giám đốc Chu và nhân viên nhé”.
Chu Niệm Vi ngỡ ngàng đưa mắt sang Thẩm Cố: “Anh Cố, anh quên rồi sao, Tần Xu hủy bỏ hôn ước với anh ngay trước mặt mọi người, công khai bôi nhọ anh, anh còn….”.
– Cô Chu, đây cũng là chuyện của phu nhân, tổng giám đốc không ngại nên không cần cô quan tâm.
Thẩm Cố đứng dậy, Thường Hạo nhanh chóng nói với Chu Niệm Vi: “Xin phép, sếp của chúng tôi phải về nhà chăm vợ ngài ấy”.
*
Xe Thẩm Cố chạy vào khu dân cư, từ rất xa đã thấy Tần Xu đứng cạnh một chiếc xe tải chỉ huy hai nhân viên của công ty vận chuyển khuân sô pha trong phòng làm việc ra xe.
Tần Xu leo lên xe điện, vẫy tay với tài xế, xe tải chất đầy ních đồ nội thất khởi động.
Tần Xu còn cuộn một bức họa cổ anh sưu tầm hồi năm ngoái vào lòng, chạy xe điện chạy trước dẫn theo xe tải nghênh ngang rời đi.Thẩm Cố: Nhà tôi có trộm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT