Lúc đó, dù thế nào Trình Tuyết Y cũng không nghĩ đến, chính suy nghĩ đó đã thay đổi vận mệnh của nàng ta, Trình Tuyết Nhàn, thậm chí là mẫu thân của nàng ta, chỉ bằng một hành động duy nhất.
…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến ngày đại hôn.
Dưới sự liên thủ bố trí của Trình mẫu và Trình Tuyết Y, Trình Tuyết Nhàn bị bỏ thuốc mê, mặc váy cưới và đưa lên kiệu hoa. Đúng như ý nguyện của nàng ta, Trình Tuyết Nhàn đã gả cho Hạ Cẩn mà nàng ta chướng mắt.
Sau đó, kể từ ngày hôm ấy, vận mệnh của Trình Tuyết Y chuyển biến bất ngờ.
Trình phủ cũng giống như các gia đình bình thường khác, toàn bộ hậu trạch đều do nữ quyến quản lý, thế nên mãi đến ngày thứ hai Trình Khánh Chi mới phát hiện ra việc này, tuy nhiên điều đó cũng không khác suy nghĩ của đôi mẫu nữ kia là bao, sau khi ván đã đóng thuyền mới để Trình Khánh Chi biết chuyện.
Chẳng qua mọi chuyện hoàn toàn không giống như bọn họ tưởng tượng --
Vốn dĩ bọn họ suy nghĩ, ván đã đóng thuyền, Trình Khánh Chi dù giận cũng không thể bỏ mặc đích thê và nữ nhi, thấy chết mà không cứu, chắc chắn phải giúp bọn họ làm vẹn toàn chuyện đó. Hơn nữa mối hôn sự này cũng không phải đặc biệt tồi tệ, chỉ là tân lang có chút khuyết điểm nhỏ mà thôi, Trình Tuyết Nhàn gả tới cũng chẳng thể coi là ấm ức. Nếu chuyện đã thành, Trình Khánh Chi có giận nữa cũng vô dụng, chi bằng suy nghĩ biện pháp giữ gìn mẫu nữ bọn họ.
Tuy nhiên, Trình Khánh Chi lại nói: “Các ngươi tự cầu phúc đi.”
Đôi mẫu nữ kinh hãi, thậm chí Trình Tuyết Y còn mở miệng chỉ trích Trình Khánh Chi, bọn họ đều là nữ nhi của ông, vì sao Trình Khánh Chi chỉ thương Trình Tuyết Nhàn mà không thương nàng ta.
Trình Khánh Chi nói: “Ngươi cho rằng, thánh chỉ tứ hôn được tùy tiện ban xuống? Trưởng công chúa yêu thương nhi tử của mình như vậy, chẳng lẽ lại không đi xem mặt trước? Các ngươi cho rằng bản thân mình rất thông minh, có thể bắt được lỗ hổng trong Thánh chỉ, nhưng không nghĩ tới, trên đời này còn có một câu gọi là thông minh quá bị thông minh hại.”
Trình Khánh Chi nói xong, phất tay áo bỏ đi.
- - Nếu không phải một người là thê tử của ông, một người là nữ nhi của ông, thật ra ông càng muốn nói thêm mấy lời khó nghe, mắng cho bọn họ tỉnh ra. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của bọn họ, dù có mắng cũng vô dụng, vẫn nên chờ chết đi.
Hai ngày không mặn không nhạt trôi qua, Trình Tuyết Y hoảng hốt phát hiện ra mọi chuyện hoàn toàn không giống như những gì nàng ta suy nghĩ, điểm rõ ràng nhất chính là, phụ thân đối xử với mẫu nữ nàng ta vô cùng lạnh nhạt.
Trình Tuyết Y khá hơn một chút, nhưng Trình mẫu lại hoàn toàn không chịu nổi -- Cho dù tình cảm không còn nồng đậm như lúc mới thành thân, Trình Khánh Chi cũng chưa từng ngủ qua đêm ở nơi khác. Nhưng hiện tại, Trình Khánh Chi ngoại trừ thượng triều thì chỉ ngủ trong thư phòng, không trở về chủ viện cũng không gặp mặt bà, hơn nữa còn thu hồi quyền quản gia của bà, phu thê như hai người xa lạ.
Trình mẫu tâm hoảng ý loạn, đối xử với Trình Tuyết Y cũng không còn yêu thương như lúc trước, cuối cùng trong lòng bà vẫn oán hận Trình Tuyết Y vì sự lạnh nhạt của Trình Khánh Chi.
Không lâu sau, Trình Tuyết Nhàn về nhà thăm phụ mẫu, cuối cùng Trình Tuyết Y cũng phải nếm trải hương vị từ hậu quả xấu mà nàng ta gieo xuống.
Khi nhìn gần, Hạ Cẩn hoàn toàn không hề tồi tệ như trong tưởng tượng của nàng ta, ngược lại săn sóc Trình Tuyết Nhàn khắp nơi, Trình Tuyết Y sao có thể chấp nhận điều này? Nam nhân nàng ta từ bỏ, không cần, lại là người xuất sắc như vậy?
Trình Tuyết Y chỉ có thể tự thôi miên chính mình, bằng những câu chuyện phiếm mà nàng ta nghe được về Hạ Cẩn để đè nén nỗi chua xót, sự không cam lòng và sự ghen tị sâu sắc với Trình Tuyết Nhàn ở trong lòng.
Tuy nhiên, diện mạo của Hạ Cẩn thật sự quá đẹp, đối với cả gia đình đều nhan khống như Trình gia mà nói, chắc chắn đã chọc trúng chỗ ngứa trong lòng bọn họ. Hơn nữa, sau khi tới Trình phủ, hắn luôn thể hiện tốt mọi mặt, lời thôi miên của Trình Tuyết Y nhanh chóng mất hiệu lực.
- - Sớm biết như thế, sớm biết như thế, sớm biết như thế!
Nhất thời xúc động, Trình Tuyết Y đã sử dụng bộ não méo mó, thấp kém của mình khiến Trình Tuyết Nhàn và Hạ Cẩn bị ngột ngạt, nhưng không đợi nàng ta cười thành tiếng, Trình Khánh Chi đã sai người thông báo cho nàng ta --
Nàng ta phải xuất giá.
Gả thấp và cũng là gả xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT