Trình Tuyết Nhàn lập tức quát khẽ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, ánh mắt sắc bén.
Đây là lần đầu tiên nàng để lộ ra sắc mặt nghiêm khắc như vậy.
Từ Mính bị ánh mắt của nàng đánh sâu vào đại não trống rỗng, trong lòng có thể sinh ra cảm giác hối hận, nhưng ngay sau đó hắn ta lại nghĩ đến những tin đồn kia. Những cảnh tượng tự động xuất hiện trong đầu hết lần này đến lần khác, máu nóng lại dồn lên não lần thứ hai, hắn ta nói: “Nàng cho ta một câu trả lời, nếu không ta sẽ không bỏ qua.”
Trình Tuyết Nhàn bị chọc thẳng đến tức cười, nàng rất muốn nói một câu không bỏ qua thì thế nào, nhưng suy xét đến thân phận của Từ Mính và những rắc rối sau đó, nàng vẫn nhẫn nại nói: “Nếu thế tử nhất định phải nhận được câu trả lời, thiếp thân có thể nói cho ngài, nhưng thiếp thân cũng có điều kiện.”
“Nàng nói đi.”
“Sau này ngài không được dây dưa với thiếp thân nữa.”
“…Được.” Ngay khi nói ra lời này, Từ Mính biết, tình yêu của mình đã hoàn toàn chết đi, dù câu trả lời có thế nào, Trình Tuyết Nhàn sẽ không nguyện ý… Nhưng trong tim hắn ta vẫn tồn tại cảm giác không cam lòng, còn bất chấp đúng sai phải biết bằng được đáp án, hắn ta nói “Nàng phải nói thật.”
Trình Tuyết Nhàn gật đầu: “Thiếp thân đảm bảo những lời nói ra đều là sự thật, cũng hy vọng thế tử nói được thì làm được.”
Không đợi Từ Mính đáp lại, nàng tự mình tiếp tục.
“Thứ nhất, trước khi thành thân, quả thật thiếp thân chưa bao giờ nghĩ tới hôn sự của mình, càng không nghĩ tới sẽ gả cho dạng người gì. Đối với thiếp thân mà nói, thật ra gả cho ai cũng thế thôi.”
Đương nhiên không phải tất cả đều giống nhau, tốt nhất nên có diện mạo tuấn tú một chút. Nhưng đoán chừng Từ Mính sẽ không tin lời này, cho nên Trình Tuyết Nhàn không nói.
“Chắc hẳn thế tử đã nghe không ít lời đồn đại, cảm thấy thiếp thân bị ấm ức. Thực sự quả thật ngay từ đầu thiếp thân có ấm ức, nhưng sự ấm ức này lại không phải đến từ phu quân. Ngược lại, sau khi gặp mặt phu quân, thiếp thân còn cảm thấy đây là chó ngáp phải ruồi.”
Hạ Cẩn tuấn tú như vậy, nàng còn ấm ức cái gì! Nhưng có lẽ Từ Mính sẽ không tin lời này.
Từ Mính vẫn còn nghi ngờ, hắn ta nói: “Nhưng Hạ Cẩn hắn, hắn…”
Trình Tuyết Nhàn nói thẳng không chút kiêng kỵ: “Ngài muốn nói phu quân là tên ăn chơi trác táng, không học hành không nghề ngỗng,rượu chè gái gú cờ bạc, đúng không?”
Từ Mính mím môi, chính là điểm này, khiến hắn ta cảm thấy Hạ Cẩn không xứng với Trình Tuyết Nhàn.
Trình Tuyết Nhàn nói: “Nhưng, điều đó cũng không có nghĩa là chàng đối xử với thiếp thân không tốt, không phải sao?”
Trong tiềm thức Từ Mính rất muốn phản bác, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Trình Tuyết Nhàn, tất cả lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, hắn ta nhìn Trình Tuyết Nhàn bằng ánh mắt phức tạp --
Nàng nở một nụ cười dịu dàng, vô cùng dịu dàng, không phải kiểu dịu dàng đối với cung nhân, mà là sự dịu dàng xen lẫn tình ý kéo dài, như thể nghĩ tới chuyện gì rất tốt đẹp.
Từ Mính biết, hắn ta thật sự không có đất diễn.
Trình Tuyết Nhàn lại còn vô tình rắc muối lên miệng vết thương của hắn ta: “Phu quân, chàng đối xử với thiếp thân rất tốt, rất tốt…”
Trình Tuyết Nhàn cảm thấy mình đã được định sẵn là không thể làm được lời nói lúc trước là không rung động, bởi vì nàng đã rung động thật rồi. Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt nàng càng dịu dàng hơn.
Từ Mính cực kỳ đau lòng: “… Ta biết.”
Hắn ta đường đường là nam nhi, tất nhiên nói được thì làm được, hắn ta hành lễ và xin lỗi Trình Tuyết Nhàn một lần nữa, sau đó xoay người rời đi.
Trình Tuyết Nhàn nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cũng giải quyết xong.
Nàng nhìn về phía cung nhân đứng bên cạnh, cung nhân kia không cần nàng nhiều lời đã biết nên làm thế nào, lập tức nói: “Ngài yên tâm, chuyện hôm nay, nô tỳ sẽ không nói ra ngoài.”
Trình Tuyết Nhàn gật đầu, chẳng hề nghi ngờ bà sẽ không làm được, cho dù bà không làm được, người sau lưng bà cũng khiến bà phải làm được.
Chính vì biết được điều này, Trình Tuyết Nhàn mới không tránh mặt bà.
Có đôi khi những chuyện càng giấu kín, ngược lại càng khiến người ta suy nghĩ nhiều hơn, chi bằng thoải mái hào phóng một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT