Chạng vạng, đám người Thẩm Mặc quay về trung tâm mê cung, lần nữa gặp được Đồ Đan, cùng với đám học sinh của cô.

Mọi người đều cảm thấy bất ngờ.

Theo lý thuyết, hiện tại những người Đồ Đan nên ngốc ở vị trí cắm lá cờ nhỏ mà không phải trở lại vị trí điểm xuất phát.

Cách khá xa có thể nghe thấy tiếng tranh chấp, Đồ Đan sốt ruột nói cái gì, gấp đến mức trán đẫm mồ hôi, nề hà tiếng nói của học sinh giọng người này cao hơn người khác.

—— tựa như Thẩm Mặc nói: Đồ Đan không áp chế được học sinh của cô.

Mấy người tăng nhanh bước chân, thanh âm đầu kia cũng theo đó lọt vào tai rõ ràng:

“Các em không cần nói nữa, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý! Hôm nay mới là ngày thứ hai, chúng ta hoàn toàn có đủ thời gian thăm dò con đường còn lại, không cần thiết mạo hiểm như vậy! Các em không ai cho phép đi cả! Có nghe thấy không?!”

Đồ Đan lấy ra khí thế lớn nhất của mình, cực kỳ nghiêm túc nhấn mạnh với nhóm học sinh: “Không ai được đi, cũng không được tới gần nơi đó!”

“Vì sao? Cô à, lối ra ở trước mắt! Chỉ cần chúng ta đi vào, lập tức có thể bắt được khen thưởng!”

“Đúng vậy, cô à, cho dù cô suy xét đến nguy hiểm, cũng không thể cho bọn em thử một chút chứ?”

Tìm được lối ra lại không cho bọn em đi vào, chúng ta đi thăm dò lối đi còn có ý nghĩa gì?”

Đám học sinh mồm năm miệng mười, lời trong lời ngoài đều lộ ra không phục.

Ngực Đồ Đan phập phồng kịch liệt, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

—— Bất luận là cơ hội sống sót khi ra ngoài hay mê cung khen thưởng đều có sức hấp dẫn quá lớn với nhóm học sinh này.

Nhóm Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi trở về trao đổi ánh mắt với nhau, thấy được sự ngạc nhiên trong mắt.

…… Lối ra?

Nhanh như vậy đã tìm ra lối ra?

“Liêu Tinh Tinh, cậu đủ rồi! Đừng gây chuyện ở đây nữa!” Trần Huệ đứng bên cạnh Đồ Đan, không vui nói, “Lối ra ở nơi đó, sẽ không mọc ra chân chạy trốn, Cô Đồ chẳng qua vì an toàn, mới bảo mọi người chờ thêm, cậu gấp cái gì chứ?!”

“Tại sao là mình gây chuyện? Mình cũng vì tốt cho mọi người mà.” Liêu Tinh Tinh tủi thân trả lời, “Chính vì ở đây quá không an toàn, cho nên mình mới hy vọng mọi người có thể nhanh chóng ra ngoài. Hôm nay mấy bạn học đều gặp đồ vật trong gương, nếu ở thêm, ai có thể bảo đảm an toàn cho chúng ta? Cô Đồ à?”

Đồ Đan tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, lại không nói ra nửa chữ phản bác.

Đúng, quả thật cô không thể cam đoan! Cô là một người phụ nữ, về giá trị vũ lực còn không bằng mấy học sinh này, sở trường duy nhất có lẽ chính là cô bất cứ lúc nào không quên cẩn thận!

Nhưng mà lúc này, ngay cả chút ưu thế này cũng biến thành điểm các học sinh chê bôi!

Trần Huệ không khách sáo nói với Liêu Tinh Tinh: “Cô Đồ không đảm bảo được, chẳng lẽ cậu có năng lực đó? Cậu có thể chắc chắn sau khi học sinh đi vào là có thể thông quan trò chơi? Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì?”

Liêu Tinh Tinh cắn môi dưới, đôi mắt ửng đỏ nói: “Trần Huệ, cậu có ý gì? Từ đêm qua cậu bắt đầu nhằm vào tôi, bây giờ tôi tìm được lối ra, không khích lệ vài câu, cậu còn hạ thấp tôi……”

Trần Huệ: “Phương pháp là Trương Thiên Dương nghĩ ra, chi tiết là mọi người bàn bạc với nhau, chẳng qua cậu may mắn phân đến khu vực đó, tại sao biến thành cậu tìm được lối ra hả? Đổi thành người khác chẳng lẽ không tìm ra? Ồ, bảo sao hôm nay tôi thấy cậu hăng hái như thế, hóa ra cậu cảm thấy chính mình tìm được lối ra, cho nên kể công kiêu ngạo phải không!”

Trần Huệ nói không hề nể mặt, tựa như một cái tát, tát thẳng vào mặt.

Liêu Tinh Tinh tức giận đến mức nước mắt tuôn trào, lúc này thấy Thẩm Mặc dẫn đoàn người trở về, cô lập tức chỉ vào Thẩm Mặc hô: “Chẳng phải do cậu thích anh ta, sợ chúng ta đi rồi không ai dẫn anh ta đi ra ngoài à!”

Trần Huệ: “……”

Đầu muốn nổ tung, mắng cũng không biết mắng như thế nào.

Cô muốn một cái tát đập chết cậu ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play