Mọi người chần chừ ra khỏi chỗ ẩn nấp, ngẩn ngơ nhìn mặt trời trên bầu trời, vẻ mặt nhẹ nhõm vì sống sót sau tai nạn.

Nhưng sự thoải mái này không duy trì liên tục quá lâu.

Bởi vì bọn họ chỉ có 6 tiếng.

6 tiếng sau, Mary và mèo sẽ tỉnh lại lần thứ hai, bọn họ phải nghĩ ra phương pháp tự cứu bản thân vào ban ngày.

Mọi người một lần nữa tụ tập ở dưới vòng quay ngựa gỗ.

Thẩm Mặc, Bạch Ấu Vi, Thẩm Phi, Nghiêm Thanh Văn, Lữ Ngang, Vu Á Thanh, La Bân, Giang Hạo, Đàm Tiếu.

Tổng cộng chín người.

Đáy mắt mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có vẻ mệt mỏi.

Nghiêm Thanh Văn nhìn xung quanh một vòng, nói: “Đã vậy, nói tình hình tối hôm qua của bản thân, hoặc là có phát hiện gì.”

“Mèo là do Mary khống chế.” Thẩm Mặc mở miệng nói, “Trước khi Mary không đưa ra mệnh lệnh chính xác, hình như con mèo bằng vải không có ý thức công kích. Lần sau chúng ta tấn công nên đặt trọng tâm trên người Mary, nhất định phải tách Mary và mèo ra xa nhau.”

Vu Á Thanh gật đầu: “Nếu con mèo bằng vải là do Mary khống chế thì thông suốt, khó trách chúng ta bất kể tấn công nó như thế nào, cũng không có tác dụng.”

“Đâu chỉ không có tác dụng, là không làm gì được nó.” Lữ Ngang buồn rầu nói, “Nó quá lớn, hơn nữa bông bên trong rất cứng, hình như là khung xương bằng sắt thép, chỉ với mấy cái vũ khí trong tay chúng ta, giống như que diêm…”

“Diêm…” Nghiêm Thanh Văn trầm ngâm, “Ngược lại có thể suy nghĩ dùng hỏa công, vải bông bên ngoài và lớp bông bên trong của con mèo rất dễ bắt lửa, hơn nữa nếu nó cháy, Mary sẽ rời khỏi con mèo kia. Tối hôm qua bên con phố kỳ ảo cháy, bây giờ có thể lấy được mồi lửa.”

“Nếu nó nhảy vào trong hồ thì sao?” Đàm Tiếu không nhịn được hỏi, “Chỗ thuyền kho báu có một hồ nước lớn, trước cửa công viên có đài phun nước, hai chỗ này đâu thiếu nước.”

Thẩm Phi giải thích với anh: “Mục đích dùng lửa không phải làm mèo chết cháy mà để ép Mary nhảy xuống khỏi con mèo, như vậy mọi người mới có thể tập trung sức mạnh đối phó với Mary.”

Thẩm Mặc hỏi Đàm Tiếu: “Tối hôm qua em và Giang Hạo trốn ở đâu? Làm sao không thấy hai người?”

Đàm Tiếu ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn trả lời: “Em ở khu thuyền kho báu, trong thùng rác ở bên đường, em cũng bực bội, tại sao nguyên một buổi tối không có chuyện gì, em suýt nữa ngủ quên.”

Mọi người nghe vậy thì hạn hán lời.

Thuyền kho báu nằm ở bên hồ liên thông với đảo thám hiểm, khoảng cách khu vực khác của công viên rất xa, khó trách Đàm Tiếu hồn nhiên không biết chuyện tối ngày hôm qua.

La Bân hỏi Giang Hạo luôn trầm lặng đứng bên cạnh: “Anh thì sao? Trốn ở đâu?”

Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, mỉm cười giải thích: “Tôi trốn ở bánh xe khổng lồ, trong phòng điều khiển, chính là căn phòng nhỏ có mái màu đỏ.”

Mấy người nghe xong, biểu cảm hơi khác thường.

Tối hôm qua thời điểm bọn họ vây công Mary và mèo, từng đi ngang qua nơi đó, nhưng Giang Hạo lại không xuất hiện.

Hoặc là Giang Hạo nói dối;

Hoặc là rõ ràng Giang Hạo Minh nhìn thấy bọn họ, song không ra hỗ trợ.

Vừa nghĩ tới mình đang chiến đấu sinh tử, trong bóng tối có một người lạnh lùng bàng quan, dù cho biết rõ đối phương không có tình cảm gì với mình nhưng trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.

Nghiêm Thanh Văn không quá xoắn xuýt về vấn đề này, giọng thản nhiên nói:

“Thùng rác ở thuyền kho báu, phòng điều khiển của bánh xe khổng lồ, hai địa điểm này không có thú bông, buổi tối bọn họ ngây người bình an một lần nữa chứng minh điểm này. Xem ra việc kế tiếp chúng ta phải làm chính là phá hoại tất cả con thú bông mà chúng ta nhìn thấy! Nhất là con mắt, cho dù không phá hỏng được cũng phải nghĩ cách che kín toàn bộ –“

“Nhưng mà…” Vu Á Thanh cau mày nhìn phía trên vòng quay ngựa gỗ, chần chừ hỏi, “Như vậy chỉ có thể bảo đảm chúng ta an toàn vào buổi tối, ban ngày thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play