Triệu Minh Đăng có phần không vui: “Như vậy quá hẹp, một khi xảy ra xung đột chính diện với mèo của Mary, trong quá trình chạy trốn chạy đến công viên khác, lại đúng vào chỗ mình chưa quen thuộc chẳng phải là rất bất lợi?!”

Bạch Ấu Vi nói không sao cả: “Nếu thăm dò hết khu vực mình phụ trách, thời gian còn thừa, có thể đi dạo các nơi khác, không ai ngăn cản anh.”

Triệu Minh Đăng suy nghĩ một lúc, là đạo lý này, không lên tiếng.

Trên vòng quay ngựa gỗ, Mary và mèo đang ngủ say.

Bởi vì nguyên nhân vị trí, bọn họ không nhìn rõ toàn cảnh trên phần mái, chỉ nhìn từ bên dưới, con mèo kia hay Mary đều không nhúc nhích, giống như vật trang trí gắn trên đu quay.

Bên cạnh không xa, có một tấm bản đồ công viên đứng thẳng.

Thẩm Mặc đi tới nhìn tổng thể một lượt, nói: “Vị trí hiện tại của chúng ta coi như là trung tâm của cả khu vui chơi. Nếu chia làm ba tổ, tổ thứ nhất thăm dò con đường kỳ ảo và vườn hoa mơ mộng, tổ thứ hai phụ trách đảo và thuyền kho báu, tổ thứ ba phụ trách thế giới tương lai và vương quốc truyện cổ tích. Khu vực của tổ thứ ba có diện tích lớn nhất, có thể cử bốn người đi.”

Mọi người không có dị nghị.

Đội ngũ được phân chia một cách tự nhiên như sau.

Tổ thứ nhất — Triệu Minh Đăng, La Bân, Giang Hạo.

Tổ thứ hai — Nghiêm Thanh Văn, Lữ Ngang, Vu Á Thanh.

Tổ thứ ba — Thẩm Mặc, Bạch Ấu Vi, Đàm Tiếu, Thẩm Phi.

Tổng cộng mười người.

“Hy vọng mọi người đừng hành động đơn độc, cố gắng ở bên cạnh đồng đội của mình.” Thẩm Mặc nhìn mọi người, thản nhiên nói, “Sau hai giờ, chúng ta tập hợp ở chỗ này. Không có vấn đề, bây giờ giải tán.”

Bọn họ đều là người từng trải qua trò chơi, biểu hiện tổng thể tương đối thả lỏng, không có sự hoang mang, sợ hãi giống người bình thường vào trò chơi.

Nói đơn giản với nhau vài câu sau đó giải tán ngay tại chỗ, mỗi người đi khu vực mình phụ trách.

Dựa theo khoảng cách ưu tiên, bên Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi đi vương quốc truyện cổ tích.

— vương quốc truyện cổ tích, ý như cái tên, chính là lấy truyện cổ tích làm chủ đề xây dựng khu vực trò chơi, có tòa lâu đài rộng lớn đặc sắc, thôn xóm đầy rẫy truyện cổ tích, khu rừng rậm phiêu lưu tràn ngập hơi thở thần bí, còn có đủ loại công trình vui chơi giải trí khiến người ta hoa cả mắt.

Đương nhiên, hiện tại những khu vực và thiết bị này đều tạm dừng kinh doanh.

Trên đường phố yên tĩnh lạ kỳ.

Đàm Tiếu một đường đi bộ, một đường xem đông nhìn tây, nói: “Muốn tìm chỗ trốn, quá dễ dàng! Tôi tùy tiện liếc mắt nhìn qua đã thấy mười mấy chỗ có thể trốn!”

Thẩm Phi nhìn xung quanh một chút, như có điều suy nghĩ nói: “Địa hình công viên rộng lớn, chỗ người có thể trốn không ít. Nhưng nếu trước đây chưa từng có người thông quan, như vậy đã chứng minh chỗ bình thường không trốn được, chắc chắn phải tìm được chỗ càng kín đáo…”

“Ôi chao, còn tìm làm gì nữa! Tôi thấy chỗ này rất tốt!” Đàm Tiếu chỉ hướng một cái thùng rác tạo hình chim cánh cụt ở ven đường, “Trốn trong này, tôi không tin con mèo kia có thể phát hiện!”

“… Trốn ở ven đường?” Thẩm Phi lo lắng, “Có lộ liễu quá không? Chẳng may thời điểm con mèo kia đi ngang qua đụng vào thùng rác, chẳng phải lộ tẩy?”

“Xem! Hình như cái xe hot dog kia cũng không tệ!” Đàm Tiếu chạy đến, ghé vào xe hot dog khom lưng nhìn xuống, hô to, “Có thể có thể! Bên trong vừa vặn có thể giấu một người!”

Thẩm Phi nhíu mày: “Chẳng may con mèo kia đi ngang qua, đụng ngã xe hot dog…”

“Aizz! Con người này thích chọc ngoáy! Vậy cậu nói xem trốn ở đâu?” Đàm Tiếu tức giận hỏi anh.

Thẩm Phi nhìn xung quanh, cuối cùng ngắm khu mỏ đằng trước, nói: “Chúng ta có thể đến đó xem, khu mỏ có nhiều đường hầm, bên trong rất tối, hơn nữa có rất nhiều đường phân nhanh, núp ở nơi đó hẳn là đủ bí mật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play