Ngày thứ hai, Bạch Ấu Vi ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, ngủ đủ, ngủ đủ rồi, cuối cùng mới rời giường rửa mặt.
Thầy Thừa đang chuẩn bị bữa trưa.
Không có bếp gas, nấu cơm không thuận tiện, mỗi lần thầy Thừa đều mất thời gian bắt đầu chuẩn bị rất lâu.
Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân làm trợ thủ.
Mặc dù có thời điểm hai người đó chỉ bày thêm việc.
…
Thời gian buổi sáng bình tĩnh mà nhàn nhã, Bạch Ấu Vi vừa đánh răng vừa xem bọn họ bận rộn, luôn cảm giác dường như mình quên cái gì.
Quên Thẩm Mặc à? … Không phải, Thẩm Mặc về thăm ba anh ấy, trước khi đi anh đã nói với cô.
Như vậy còn có việc gì?
Bạch Ấu Vi tiếp tục suy nghĩ.
“A!” cô nghĩ ra rồi, “Buổi trưa chúng ta ăn thịt bò tảng!!”
Đàm Tiếu, Thừa Úy Tài, Phan Tiểu Tân đều nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt.
Bạch Ấu Vi lấy ra chìa khóa vàng, mở cánh cửa nhà thú bông, hưng phấn nói: “Đúng lúc mọi người đều ở đây, ăn xong thịt bò tảng, có thể giúp tôi dọn dẹp nhà.”
Cửa nhà thú bông vừa mở ra, bên trong vàng son rực rỡ, đẹp mắt cực kỳ chói lóa!
Ba người ngạc nhiên.
Đàm Tiếu suýt chút nữa không nhận ra nhà thú bông, kinh ngạc nói: “Trời ạ! Vi Vi, cô lại nhận được một ngôi nhà hả?! Đây là phần thưởng mới của trò chơi sao?”
“Không phải.” Bạch Ấu Vi chống gậy đi vào, chen chúc giữa một đống vàng bạc châu báu vẫy tay với họ, “Mau vào, vào trong lại nói.”
Ba người nhìn lẫn nhau, lần lượt “Chen” vào nhà thú bông —
Thật sự là quá chật chội, toàn bộ tầng một gần như không có chỗ đặt chân. Trên sàn nhà chất đầy vàng bạc châu báu và quần áo xinh đẹp, chỉ riêng mũ đã có bảy, tám chục cái! Khảm đá quý, đính lông, có hoa lụa, đủ loại!
Còn một vài bộ đồ ăn hoa lệ đắt giá bị đặt tùy ý ở bên dưới, bọn họ sơ ý đạp vỡ, thầy Thừa tiếc đứt ruột.
“Nếu trong nhà không đủ chỗ thì mang ra bên ngoài.” Bạch Ấu Vi không để ý, trực tiếp chen đến chỗ tủ lạnh, dùng sức đẩy lui đống vàng nặng trịch mới mở được cửa tủ lạnh —
Cô lấy ra mấy tảng thịt bò từ trong tủ lạnh.
Tảng thịt bò đã được chiên, 7 phần chín hoàn mỹ, chỉ là mới lấy ra khỏi tủ lạnh nên mất đi vị tươi ngon vừa ra lò, nhưng trước mắt có tảng thịt bò để ăn đã được coi là xa xỉ.
“Thầy Thừa ~~” Bạch Ấu Vi triệu hoán Thừa Úy Tài, “Bác đi xem tủ lạnh! Nếu có thức ăn quá hạn thì vứt đi! Cái gì ăn được giữ lại! Buổi trưa hôm nay chúng ta ăn thịt bò tảng!”
“Tiểu Tân ~~ em phụ trách nhét tất cả quần áo vào tủ quần áo tầng hai, nếu tủ quần áo không chứa đủ thì nhét vào thư phòng! Hiện giờ thư phòng có cũng như không!”
“Đàm Tiếu ~~ cậu phụ trách đống vũ khí đang ở phòng chứa đồ, đống vàng bạc châu báu vứt ra sân đi! Nếu không để tất cả ở đây rất vướng víu!”
Sau khi sắp xếp, công việc mỗi người đều rất rõ ràng.
Nhiệm vụ của Đàm Tiếu nặng nhất, tất cả đều là việc tốn sức, anh bê mấy chuyến vàng đã không nhịn được hỏi:
“Vi Vi, chị không muốn mấy thứ này, còn mang vào nhà thú bông làm gì?”
“Trưng cho đẹp nha, mở cửa sổ ra là có thể thấy núi vàng núi bạc, cậu không cảm thấy cảnh đẹp ý vui sao?” Bạch Ấu Vi không thèm để ý nói, “Hơn nữa, trong tay không có vũ khí, lấy ra đập người cũng không tệ.”
… Ngoại trừ Bạch Ấu Vi, mỗi người đều đang bận rộn.
Sau khi căn nhà khôi phục sự ngăn nắp, sạch sẽ một lần nữa, thầy Thừa cũng đun nóng tảng thịt bò, Bạch Ấu Vi mở rộng cửa quan sát bên ngoài, Thẩm Mặc vẫn chưa về.
Điều này không kỳ lạ, cha con gặp mặt, chắc chắn sẽ giữ anh lại ăn bữa cơm.
Trên bàn cơm, thầy Thừa ho nhẹ một tiếng, do dự nói: “Vi Vi à…”
“Vâng?” Bạch Ấu Vi ăn tảng thịt bò.
Thầy Thừa nói: “Suốt đường đi, Tiểu Trầm giúp đỡ chúng ta rất nhiều, nghe nói gần đây sức khỏe cha thằng bé không tốt, cháu nói xem chúng ta có nên… Đi thăm một lần không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT