“Giả thiết, thật sự có một nền văn minh cấp cao hơn tồn tại. Chúng thông uqa thái dương phóng xạ lực lượng của mình bao phủ địa cầu, như vậy, sợ rằng chỉ có nơi mặt trời không chiếu đến, con người mới có thể may mắn tránh khỏi. Cho nên phỏng đoán kết luận là hai cực Nam – Bắc sẽ trở thành pháo đài an toàn, chúng ta ở Bắc bán cầu, mấy tin tức này lan truyền biến thành đi về hướng Bắc an toàn hơn.”
Nói đến đây, anh khẽ gật đầu, “Có điều những thứ này chỉ là phỏng đoán. Chẳng ai biết thật giả, huống hồ muốn chạy đi Bắc cực tị nạn, thậm chí sinh hoạt ở chỗ đó, không phải chuyện người người có thể làm được.”
Anh dừng lại, bỗng nhiên nghĩ đến mẹ của Bạch Ấu Vi, Vương Tịnh Nhàn.
Vương Tịnh Nhàn đi thuyền lên hướng bắc, 80, 90% mục đích là Bắc cực.
Nói đến đi Bắc cực, có vẻ rất khó tin, nhưng thực ra có nhiều người đi du lịch ở Bắc cực, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, đi Bắc cực không khó khăn như trong tưởng tượng.
Cho dù không lấy được tàu phá băng, cũng có thể đi vòng qua trên lục địa. Trước tiên đến thành phố Saint Petersburg ở Nga, sau đó đi theo đường ray của tàu du lịch Bắc Cực, đi qua Petrozavodsk và Kem, đến tỉnh Murmansk ở cực Bắc của Nga, và sau đó vượt qua biên giới đến Na Uy, nơi đó có một thị trấn ven biển Bắc Cực, Kirkenes…
Đương nhiên, trên đường chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều trắc trở. Nhiệt độ thấp và thiếu thức ăn đều khiến con người bỏ mạng.
Nhưng cũng có… khả năng, khu vực Bắc cực không bị trò chơi thú bông ảnh hưởng, vẫn duy trì nguyên dạng?
Suy nghĩ đến những điều này hình như xa vời vô cùng.
Bạch Ấu Vi đột nhiên hỏi anh: “Đêm vùng cực bắt đầu từ khi nào?”
Thẩm Mặc nhướng mày, “Tháng chín, chắc là qua ngày 20 tháng 9 đến tháng ba năm sau, nửa năm không nhìn thấy mặt trời.”
Bạch Ấu Vi tính toán thời gian ở trong lòng.
Bây giờ là tháng tám, từ nơi này xuất phát đi Bắc cực, tiêu tốn thời gian hơn một tháng, đúng lúc đến thời gian đêm vùng cực, sau đó an nhàn ở nơi mặt trời không chiếu đến trong nửa năm.
Người mẹ của cô, tính toán hay lắm.
Thẩm Mặc thấy cô hỏi cặn kẽ như thế, cho rằng cô động lòng, hỏi: “Em tin tưởng phỏng đoán Bắc cực là thật?”
“Cho dù không đúng cũng không sao.” Bạch Ấu Vi cười, “Chỗ đó không có ai, muốn góp đủ một bàn mạt trượt cũng khó. Cho dù khu vực trò chơi bao trùm cả vòng cực Bắc, chỉ sợ rất khó kích hoạt! Em chỉ đang nghĩ, điểm mù cực Bắc có phải là trò chơi cố tình để lại, vì thu hút kẻ sống sót tụ tập, nếu không làm sao tập hợp đủ mảnh ghép trò chơi.”
Thẩm Mặc nghe vậy cau mày, suy tư nói: “Nếu người sống sót luôn ở trạng thái phân tán, mảnh ghép trò chơi lấy được cũng có hạn, bởi vì không có phương tiện giao thông, chúng ta không thể tiếp xúc đến mê cung ở các khu vực khác, ví dụ Australia… Trò chơi thú bông không nên thiết lập một mục tiêu chúng ta không thể hoàn thành.”
Cho dù thiết lập một khu vực điểm mù hấp dẫn một nhóm người, chắc chắn sẽ có người không đến được Bắc cực vì đủ loại nguyên nhân. Nếu vậy, thu thập bộ phận mảnh ghép trò chơi đó bằng cách nào?
Hai người đồng thời im lặng, hình như cũng phát hiện đây là một tử cục, hoặc là một cái ngõ cụt.
Một lúc lâu, Thẩm Mặc nói: “Tập hợp đủ mảnh ghép trò chơi có thể thông quan tất cả trò chơi, đây là manh mối Trương Thiên Dương sử dụng đạo cụ túi gấm lấy được, sẽ không sai. Có lẽ đến khi mảnh ghép trò chơi đủ nhiều, sẽ càng nhiều manh mối.”
Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, lấy ra tất cả mảnh ghép trò chơi, đặt trên giường ghép chúng.
Thẩm Mặc cũng rất muốn biết những mảnh ghép trò chơi này có thể ghép thành cái gì.
Nhưng đáng tiếc, họ có tám mảnh ghép trò chơi, hình dạng mỗi mảnh không giống nhau, ghép tới ghép lui đều không tạo ra hình thù, hoàn toàn không có manh mối.
Thẩm Mặc thản nhiên nói: “Xem ra còn cần nhiều mảnh ghép trò chơi hơn…”
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng Thẩm Phi:
“Thầy Thừa! Anh cháu có ở đây không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT