“Cô dâu cuối cùng”, tính cả Tô Mạn, tổng cộng bốn người thoát hiểm khỏi trò chơi.
Bốn người đều tổn thương ở cấp độ khác nhau, Sở Hoài Cẩn lập tức sắp xếp người chữa trị cho họ.
Bạch Ấu Vi bị thương nhẹ nhất, có vài chỗ bị trầy da, với thể chất của cô, cho dù không dùng thuốc cũng khôi phục rất nhanh.
Cô và Thẩm Mặc trở lại căn hộ ba phòng ngủ tổ chức sắp xếp cho họ.
Trong tiểu khu có thêm mấy người xa lạ, vừa thấy cô và Thẩm Mặc tốp năm tốp ba qua đây chào hỏi, lúc nói chuyện nhìn như hòa khí, thực ra thăm dò nội dung trò chơi số 24, cùng với phần thưởng của trò chơi.
Con người đều có lòng hiếu kỳ.
Huống hồ trò chơi liên quan đến tính mệnh, nếu phần thưởng phong phú, hơn nữa biết nội dung trò chơi, hoàn toàn có thể hẹn một nhóm người vào trò chơi “Xoát” phần thưởng.
Nhưng Bạch Ấu Vi không có tâm trạng tán gẫu với những người này.
Cô theo Thẩm Mặc về nhà, sau đó đóng chặt cửa sổ, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Ở trong trò chơi, đi lại nhiều, dù cho có cây gậy, khó tránh khỏi chân đau, tay cũng đau, dưới nách cũng đau rát.
Trước đây quen ngồi xe lăn đi ra đi vào, cô đâu cần chịu nỗi đau này?
Bạch Ấu Vi yếu ớt thở ra một hơi.
Kéo rèm cửa sổ nên trong phòng sẩm tối, u ám yên tĩnh, cả người cô thư giãn, nhắm mắt lại.
Suy nghĩ đến việc người của tổ chức có thể đến tận nhà hỏi những việc liên quan đến trò chơi bất cứ lúc nào, hiện giờ không tiện vào nhà thú bông, cô đành nằm nghỉ ngơi như vậy.
Thầy Thừa bê một bát canh trứng gà vào phòng, miệng cằn nhằn: “Vi Vi à, mau tới ăn món này, Thẩm Phi mang tới trứng gà, bác bỏ thêm chân giò hun khói và lá hẹ cắt nhỏ, rất có dinh dưỡng…”
Vừa đi tới cửa phòng ngủ, ông bị Thẩm Mặc cản lại.
Thẩm Mặc ra hiệu cho thầy Thừa chớ có lên tiếng, cũng không tiếng động nhìn thoáng qua Bạch Ấu Vi ở sau lưng.
Thầy Thừa nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện Bạch Ấu Vi nằm trên giường không biết ngủ từ lúc nào.
“Chắc chắn con bé mệt lắm.” thầy Thừa thở dài, nhỏ giọng nói với Thẩm Mặc, “Để bác cất đi, đợi lát nữa con bé tỉnh bác hâm nóng cho nó ăn.”
Quay người đi hai bước, ông quay lại, đưa bát cho Thẩm Mặc: “Cháu ăn đi, mấy ngày nay cháu luôn trông chừng chắc cũng mệt lắm, lát nữa bác nấu bát khác … cho Vi Vi.”
Thẩm Mặc khẽ gật đầu, nói: “Bác đưa cho Tiểu Tân ăn đi, cháu ngồi với em ấy mô.”
Trong phòng khách Đàm Tiếu nghe, lập tức nói: “Tiểu Tân nhỏ như vậy, không ăn hết! Cho em, cho em! Em ăn hộ thằng bé một nửa!”
Phan Tiểu Tân nói rất nhỏ: “Em ăn hết…”
Thẩm Mặc bật cười, nói với Thừa Úy Tài: “Bác vất vả vất vả, nấu tiếp một bát!”
…
Tiếng nói chuyện bên ngoài không đánh thức Bạch Ấu Vi, cô ngủ rất sâu, gần như đầu dính gối đã ngủ mất.
Sau khi ngủ, cô làm một cơn ác mộng.
Trong mộng, cô bị Công tước biến thân dã thú truy đuổi. Cô liều mạng chạy, liều mạng chạy… Thực ra bắp đùi của cô không chạy được, nhưng trong mộng cô đang chạy nhanh.
Lúc sắp bị đuổi kịp, chân bỗng nhiên khôi phục trạng thái tàn tật, cô lập tức té ngã xuống đất!
Cô hoảng sợ tìm kiếm gậy và xe lăn xung quanh tìm mình, nhưng mà xung quanh đen kịt, không nhìn thấy gì.
Lúc này, Công tước đuổi theo!
Giữa lúc chỉ mành treo chuông, cô ôm lấy hi vọng cuối cùng móc ra mảnh ghép trò chơi!
Nhưng mà không có…
Trong tay trống không.
Mảnh ghép trò chơi của cô cho Tô Mạn rồi, không còn.
Miệng Công tước to như chậu máu tới gần trước mắt, cô bỗng nhiên đứng dậy, giật mình tỉnh lại!
“Hô…”
Bạch Ấu Vi kịch liệt thở dốc, thấy Thẩm Mặc ngồi ở mép giường, cuối cùng ý thức được mình gặp ác mộng.
Thẩm Mặc tự tay vỗ nhẹ lưng cô, chạm tới lưng cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tôi đi lấy khăn mặt.” anh đứng dậy nói.
“Không cần.” Bạch Ấu Vi kéo tay anh, trán tựa vào cánh tay anh, “Anh ở lại với em một lúc.”
Thẩm Mặc im lặng, ngồi lại chỗ cũ.
Bạch Ấu Vi nhắm mắt dựa vào anh, từ từ, khẽ nói: “Thẩm Mặc, mảnh ghép trò chơi của em đưa cho Tô Mạn dùng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT