Thẩm Mặc bình tĩnh nhìn Bạch Ấu Vi.

Thời gian tựa như dừng lại.

Hai, ba giây sau trong mắt anh kinh ngạc như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sau đó đứng lên bước nhanh về phía cô!

Đi tới gần, thân thể anh hơi cứng lại, cánh tay vừa muốn đưa ra thu hồi, anh ho nhẹ một tiếng, khắc chế tâm tình, đứng ở trước mặt Bạch Ấu Vi, hỏi: “Em không sao chứ?”

Bạch Ấu Vi há miệng, bỗng nhiên có cảm giác không biết kể từ đâu.

Không có chuyện gì sao?

Cuối cùng chạy thoát, đúng là không sao, nhưng khi nhìn Chu Xu khóc đỏ cả mắt, nhìn Vu Á Thanh người đầy vết thương, nghĩ đến có người đã chết…

Làm sao cô nói ra được hai từ “Không sao”?

Giữa lúc im lặng, người cô đột nhiên bị ôm lấy.

Cô bối rối, gương mặt dán sát vào lồng ngực của anh, nghe anh thấp giọng nói: “Không sao là tốt rồi.”

Tiếng nói khàn khàn làm lồng ngực rung rung, truyền vào lỗ tai của cô, hơi nóng.

Mặt của cô hơi đỏ, buồn bực nói thầm: “Không sao cái gì chứ… Anh không phát hiện bọn em đều bị thương à?”

Thẩm Mặc buông cô ra, nhìn Chu Xu và Vu Á Thanh.

“Anh đưa mọi người ra ngoài. Sau khi mọi người phát động trò chơi số 24, khu vực này bị giới nghiêm, mọi thiết bị điện của tổ chức cũng dọn đi nơi khác. Anh và Nghiêm Thanh Văn, Thẩm Phi thay phiên nhau canh gác ở đây, tránh cảnh khi mọi người ra ngoài không thấy một bóng người.”

Nếu không có ánh sáng, muốn tìm được lối ra trong năm tầng hầm dưới lòng đất không phải chuyện đơn giản.

Thẩm Mặc khom lưng cõng Bạch Ấu Vi, đưa các cô ra khỏi bãi đậu xe dưới đất.

Đường rất dài, Thẩm Mặc vừa đi, vừa hỏi các cô chuyện trong trò chơi.

Chủ yếu là Bạch Ấu Vi đang nói.

“… Đêm cuối cùng em không ngủ được, xe lăn vỡ nát không dùng được, đành chống gậy đi dạo. Trong lòng em thực sự quá khó chịu, thấy mấy căn phòng vàng son lộng lẫy thì càng bốc hỏa.

Em ném toàn bộ đống trang sức, châu báu kia vào nhà thú bông.

Quần áo cũng ném vào.

Thực ra rất nhiều đồ gia dụng rất đẹp, nhưng em không đủ sức, chân khập khiễng muốn khuân đồ quá khó khăn.

Có điều em không để lại một món vũ khí cho nó, vũ khí thực sự rất thực dụng. Vũ khí ở bên ngoài không được mang vào trò chơi, nhưng bản thân những vũ khí này là thuộc về đồ đạc trong trò chơi, có thể sử dụng ở trong trò chơi!

… Về sau phần thưởng là một cái dụng cụ tra tấn, bọn em bỏ qua. Đạo cụ này quá rác rưởi, không có tác dụng nên không lấy, trong lòng có ngăn cách.”

Nói đến đây, cô thở một cái thật dài, nói: “Em hơi nhớ Cầu.”

Mặc dù Cầu hay làm ẩu, nhưng mỗi phần thưởng đưa ra không qua loa, đại khái.

— bùn ếch không biết cứu bọn họ bao nhiêu lần, nhà thú bông và hoa tuyết càng là pháp bảo bảo toàn tánh mạng, so với mỹ nam manga chỉ được cái mẽ ngoài, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!

Thẩm Mặc lẳng lặng nghe cô giải thích, cười thầm một cái.

Các quan giám sát đều là kết quả của trò chơi thú bông, anh không thích tên nào. Nếu bắt buộc phải chọn một tên, anh lại cảm thấy quý ông đầu thỏ trong trò chơi đầu tiên không tệ.

Quan giám sát đó đưa cho Bạch Ấu Vi “Một phần mười ta”, nếu không có cái đạo cụ này, ở trong trò chơi buổi biểu diễn dành riêng cho phái nữ, sợ rằng Bạch Ấu Vi khó thoát thân lành lặn.



Bởi vì trên người Chu Xu và Vu Á Thanh đều mang tổn thương, vì vậy bọn họ đi không nhanh, tốn một ít thời gian, cuối cùng đi tới trên mặt đất.

Bên ngoài có rất nhiều người đến.

Có người của tổ nghiên cứu khoa học, có người của tổ an ninh, người phụ trách tổ chức Sở Hoài Cẩn cũng đến, Lý Lý có mặt trong số đó.

Bọn họ biết được các cô đã ra ngoài trong miệng Đàm Tiếu, tất cả đều chạy đến ngay. Đương nhiên, tất cả là đàn ông, không có phụ nữ.

Chu Xu đỡ cái tay bị thương đi tới trước mặt Lý Lý, cúi thấp đầu, có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói, lại không biết nên nói như thế nào.

“Lý Lý…”

Cô vừa mở miệng, viền mắt đã ướt, cắn chặt môi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng rồi nói tiếp: “Tô Mạn cô ấy… Cô ấy vì cứu tôi nên mới…”

Lý Lý kinh ngạc nhìn cô.

“Xin lỗi! …” Chu Xu gào khóc, “Xin lỗi! Lý Lý! Là tôi hại chết Tô Mạn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play