Quan giám sát giật mình tại chỗ.

Nó không rõ…

Lời Bạch Ấu Vi nói có ý gì? Lẽ nào cô ta đã tìm được biện pháp thông quan? Bằng không sao lại nhắc tới phần thưởng, nhưng rõ ràng họ đã tổn thương lực lượng nặng nề, làm sao có thể…

E rằng cô ta chỉ đang thử thăm dò nó.

Giống như trước đây, cố ý làm nó nói hớ!

Nhưng nếu cô thật sự thông quan trò chơi, nó vui vẻ chấp nhận. Bởi vì, dù cô ta chết tạo ra số liệu quý giá, nhưng loại hàng mẫu hiếm hoi chết thì thật đáng tiếc.

Dù sao, nó còn có nhiều… nhiều trò chơi như vậy, đang mong đợi gặp lại cô ta.

Quan giám sát cười, rời khỏi nhà hàng.



Ba người Bạch Ấu Vi cùng với Chu Xu, Vu Á Thanh tới phòng tra tấn.

Nhiệt độ trong phòng tra tấn rất cao, chậu than đặt bốn phía, bên trong lấy mỏ hàn, một chậu than trong số đó tắt ngúm, vị trí vừa may ngăn canr lối đi thông với nhà giam trong lòng đất.

Người làm vườn mặc áo sơ mi trắng lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Phòng tra tấn khôi phục dáng vẻ như lúc ban đầu.

Ngoại trừ người phụ nữ trên dụng cụ tra tấn…

Các cô không phát hiện Tô Mạn, cũng không dám tưởng tượng hiện giờ cô ở đâu.

Bạch Ấu Vi nhìn quanh một vòng, chỉ hướng cưa hai người, bảo Chu Xu và Vu Á Thanh tháo cái cưa đó xuống.

“Cưa ở đâu?” Vu Á Thanh hỏi cô, “Cổ?”

“Không phải, như vậy quá nhanh.” Giọng Bạch Ấu Vi trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình tĩnh, “Tôi muốn thấy bộ dạng hắn đau đớn.”

Chu Xu nhìn cô và Vu Á Thanh, do dự hỏi: “Lần này sẽ thành công chứ?”

“Sẽ.” Biểu cảm Bạch Ấu Vi lãnh đạm gật đầu một cái, “Trình Thiến chỉ bị quẹt một cái, đã không ngừng chảy máu, toàn bộ miếng vải trắng dùng để băng bó nhuộm thành màu đỏ, trong phòng cô ta có vết máu ở khắp nơi… Điều này nói rõ, vết thương đó không hề khép lại.”

Cô dừng lại hai giây, nhìn về phía hai người đồng đội, “Dụng cụ tra tấn có thể tạo ra vết thương không lành, gặp gỡ cơ thể không ngừng tự lành, sẽ xảy ra chuyện gì?”

Chu Xu cầm một đầu cái cưa, bình tĩnh xem người đàn ông trên mặt đất, “… Cố tình thiết kế như vậy à? Lợi dụng tâm lý chúng ta e ngại đối với đám dụng cụ tra tấn này, sợ, sợ hãi, không nghĩ sử dụng nó giải quyết hắn… Nếu sớm nghĩ ra…”

Cô nhớ tới Tô Mạn, nhắm mắt, nước mắt chảy xuống lần nữa.

Vu Á Thanh cầm một đầu khác của cái cưa kim loại, đi tới bên cạnh người làm vườn, chậm rãi nói:

“Dụng cụ tra tấn tượng trưng cho bạo lực áp chế, bạo lực có thể áp chế phụ nữ, cũng có thể áp chế đàn ông. Có thể đây chính là điều trò chơi muốn nói cho chúng ta biết, chỉ khi khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng, đối chọi với nó, đánh bại nó, mới được coi là chạy thoát thực sự! Tôi tuyệt đối không tin phải chết đến người cuối cùng mới có thể thông quan! Cho dù cách thức thông quan đúng là vậy, tôi cũng không thỏa hiệp!”

Bạch Ấu Vi nhìn Vu Á Thanh, sau đó nhìn Chu Xu.

Hai người gật đầu với cô, trong ánh mắt là sự quyết đoán, dứt khoát.

Đôi mắt Bạch Ấu Vi cuối cùng nhìn về phía người đàn ông trên mặt đất, thì thào: “Vậy… Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng, bắt đầu đi.”

Người phụ nữ chưa bao giờ là trời sinh yếu đuối, chỉ cần khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng, họ có thể làm mọi thứ.

Cưa kim loại hạ xuống —

Người làm vườn thức dậy.

Giống như lần trước, bị đau tru lên, mạnh mẽ giãy giụa! Trong thời gian cực ngắn biến thành một con dã thú hình thể cao lớn!

Nhưng phần bụng không ngừng chảy máu!

“Gào gào!!!”

Hắn điên cuồng lao về phía Bạch Ấu Vi ở trước mặt!

Rầm!

Ánh sáng màu xanh tím quen thuộc hiện lên một lần nữa! Tay chân hắn co quắp, trong nháy mắt huyết dịch toàn thân sôi trào bỏng rát! Té rầm xuống đất!

Mà cưa bằng kim loại thế không thể đỡ hạ xuống lần nữa!

Hắn không thể nào chấp nhận được kết quả này, đau đớn nhìn về phía Bạch Ấu Vi, “Vì sao… Ngươi…”

Gương mặt Bạch Ấu Vi lạnh lùng, cuối cùng nở một nụ cười lạnh lùng: “Bởi vì qua một đêm, tao đã nạp kỹ điện rồi nha ~”

Máu tươi bắn lên trán cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play