“Vu Á Thanh?”

Một lúc không nghe thấy âm thanh, Tô Mạn ở phía dưới gọi cô.

“Vu Á Thanh, cô có sao không?”



Cuối cùng cô hoàn hồn, muốn mở miệng nói chuyện thì phát hiện cổ họng đã câm.

Vu Á Thanh nhắm mắt trì hoãn, trả lời: “Tôi không sao…”

“Bên trên có cái gì? An toàn không?” Tô Mạn lại hỏi.

Vu Á Thanh chậm rãi thở ra một hơi, bình ổn tâm tình, mở mắt lần nữa —

“Bên trên… Phía trên là một căn phòng rất lớn, rất tối, có vài chậu than chiếu sáng, nhưng lửa bên trong đã tắt ngúm… Bốn phía có, có… Bảy cái dụng cụ tra tấn, không nhìn thấy Râu Xanh.”

Cô bò ra bên ngoài một chút, hơi ngẩng đầu để phạm vi tầm nhìn rộng rãi hơn.

Lúc này, cô phát hiện có một bóng người màu trắng nằm trên đất, bước chân dừng lại.

“Cô đừng đi lên.” vẻ mặt Vu Á Thanh nghiêm túc, nhìn chằm chằm bóng người kia nói, “Phía trước có một người, có thể là Triệu Lan Phân, để tôi qua đó xem, nếu không có vấn đề thì cô hãy lên.”

Tô Mạn ở dưới im lặng hai giây, nói: “Cô cẩn thận một chút.”

Cô không thể tùy tiện đi hỗ trợ, bởi vì phía dưới lối đi còn có các đồng đội chờ cô mang tin tức về.

Vu Á Thanh cẩn thận bò ra ngoài lối đi, chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi về phía người kia.

Càng đến gần, cô phát hiện không phải Triệu Lan Phân mà là một người đàn ông.

Một người đàn ông hôn mê.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng cổ điển kiểu thời Trung cổ, tay áo rộng như đèn lồng, cổ áo ren với những nếp gấp tinh xảo, phức tạp.

Người có vẻ tiều tụy, da tái nhợt, hô hấp mỏng manh.

Vu Á Thanh thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng lá gan cô lớn, thậm chí men lỳ hơn hẳn đàn ông bình thường nhưng trong tiềm thức cô không muốn đối đầu trực diện với cảnh tàn bạo hoặc máu me.

Vu Á Thanh quay lại chỗ lối đi, nói với phía dưới: “Là một người đàn ông hôn mê, nhìn qua không có nguy hiểm, cô lên đây đi.”

Tô Mạn nghe vậy bò lên.

Vừa bước vào, cô cũng bị chấn động với hoàn cảnh trước mắt, dựng cả tóc gáy, căm ghét nói: “… Thật là biến thái!”

Vu Á Thanh nhìn số dụng cụ tra tấn này, vẻ mặt ngơ ngác, “Không ngờ, đúng không? Rõ ràng đàn ông và phụ nữ đều là người… Bọn họ có thể làm ra những thứ này, giống như… Dường như lấy hành hạ, dằn vặt người phụ nữ làm thú vui. Cô nói, những gã đàn ông đó nghĩ như thế nào? Bọn chúng không do mẹ đẻ ra và nuôi nấng à?”

“Không thể nói như thế…” Tô Mạn nhíu mày lại, quan sát đống dụng cụ tra tấn này, “Những thứ này đều là đồ của châu Âu thời Trung cổ gì đó. Đó là một cái thời kì hắc ám, ngập tràn cướp đoạt và giết chóc, không có pháp luật, không có trật tự, người thời đó cũng dã man tàn bạo, đến hiện tại, mấy thứ này chắc chắn không tồn tại!”

Vu Á Thanh lộ ra nụ cười sầu thảm, khẽ nói: “Do cô chưa gặp mà thôi. Phụ nữ muốn thoát khỏi sự nô dịch của đàn ông, nhất định phải mạnh hơn họ!”

Tô Mạn không muốn trò chuyện cái gì mà đàn ông, phụ nữ với cô vào thời điểm này, nhướng mày ngắm nhìn bốn phía, hỏi: “Đây là tầng ba à? Vì sao lúc trước chúng ta không tìm được một căn phòng lớn như thế?”

“Cửa ở đây.” Vu Á Thanh tìm được cửa, cầm nắm đấm vặn cửa, kéo ra —

Ngoài cửa là một bức tường.

Cô ngẩn người, đưa tay đẩy, phát hiện bức tường này có thể hoạt động, xoay chuyển 180 độ!

“Thì ra cơ quan nằm ở đây.” Tô Mạn cũng thán phục.

Hai người phụ nữ hợp lực đẩy bức tường đá 90 độ, bức tường đá dựng thẳng ở chính giữa, hình thành hai đường ra, mà bên ngoài chính là hành lang tầng ba!

Vu Á Thanh vỡ lẽ, “Nếu không mở ra từ bên trong, cho dù chúng ta phát hiện được dấu vết của cơ quan ở tầng ba thì cũng không thể đi vào, bởi vì chỉ có cánh cửa phòng bên trong mở ra, bức tường đá mới có đầy đủ không gian để xoay.”

Tô Mạn đi ra ngoài, nhìn hành lang hai bên, nói: “Tôi xuống dưới báo cho mọi người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play