Hai hạt trân châu còn lại, 80, 90% bị Trình Thiến nhặt.

Nhưng cô biết làm thế nào? Cướp đoạt hay lục soát người? … Bất kể biện pháp nào đều có thể trở thành một cọng cỏ làm đối phương tan vỡ.

Chu Xu không muốn làm như vậy.

Bởi vì người bị đẩy vào đường cùng sẽ nổi điên.

Tô Mạn và Vu Á Thanh, Hồ Nhã từ trên lầu đi xuống, sắc mặt đều khó coi.

Chu Xu tiến lên hỏi các cô: “Có thấy Râu Xanh đi đâu không? Chỗ hắn đi rất có thể chính là căn phòng bị khóa, e rằng manh mối thông quan ở đó!”

Hồ Nhã nói: “Tốc độ của hắn quá nhanh, chờ chúng tôi chạy lên tầng ba đã không thấy hắn, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa!”

Hồ Nhã nói rất gấp, như muốn khẩn cấp giải phóng cảm xúc căng thẳng bị kiềm nén lại lúc ở tầng ba, nhiều lần cường điệu: “Hắn quá nhanh! Một bước có thể nhảy cóc qua sáu, bảy bậc thang! Giống như một quái vật! … Không phải, không đúng, hắn chính là một quái vật!”

Chu Xu không nhịn được hỏi: “Trên mặt đất không có dấu vết bị kéo lê à? Hoặc là vết chân, vết trầy, có không?”

Sắc mặt Hồ Nhã tái nhợt lắc đầu.

Tô Mạn tiếp lời, giải thích: “Thảm trải sàn ở tầng ba cũ kỹ, trước mỗi cánh cửa đều có dấu vết, không cách nào phân biệt rõ ràng.”

Cô nói xong, dừng một chút, nhìn về phía Bạch Ấu Vi: “Tôi đã đếm căn phòng, giống như tầng hai là 128 căn, mỗi căn phòng đều được kiểm tra, không tìm ra Công tước và Triệu Lan Phân.”

Bạch Ấu Vi nhíu mày, ngồi trên xe lăn vỗ về con thỏ nhung, chìm vào suy nghĩ.

Cô đi đứng không thuận tiện, không có cách nào chạy lên chạy xuống nhanh nhẹn như những người khác. Có điều nếu Tô Mạn và Hồ Nhã cùng nói như vậy, có tìm thêm lần nữa cũng không thay đổi được gì.

Trừ phi các cô có đề xuất mới.

Bạch Ấu Vi ngẩng đầu lên, nhìn cái đèn chùm thủy tinh khổng lồ treo trong đại sảnh, theo cái đèn lộng lẫy này, có thể thấy cầu thang xoắn ốc thông lên tầng cao nhất, được nối với lan can ở tầng ba.

“Quan giám sát nói, trang viên này cộng thêm tầng hầm tổng cộng có bốn tầng, các người đều thấy Công tước đi tầng ba, mà tầng ba lại là tầng cao nhất, như vậy căn phòng bị khóa chắc chắn ở tầng ba.”

Cô như có điều suy nghĩ thì thào: “… Chẳng lẽ có cửa ngầm?”

“Nếu có cửa ngầm, sợ rằng chỉ có thể chờ đợi đến ngày mai để tìm kiếm.” Im lặng nãy giờ, Vu Á Thanh trầm thấp mở miệng, “Ánh sáng ở tầng ba khá tối, rất khó tìm ra dấu vết.”

Ban ngày, trang viên này ngập tràn ánh sáng, đến buổi tối lại âm u quỷ dị, ngọn đèn giảm dần theo các tầng.

Phòng khách tầng một đèn đuốc sáng trưng, tầng hai tối hơn, đến tầng ba giống như con ngõ nhỏ u ám, bóng đèn cũ kỹ tỏa ra ánh sáng lay lắt.

Trình Thiến nghe lời Vu Á Thanh nói, gần như sắp khóc, “Chúng ta… Chúng ta phải qua đêm ở chỗ này hả? Chúng ta sống được qua đêm nay sao…”

“Cái này không cần phải lo lắng.” Bạch Ấu Vi bình tĩnh nói, “Hình như Công tước mỗi ngày chỉ được giết một người. Vừa rồi các người tấn công hắn, hắn cũng chỉ đứng tại chỗ phản kích, cái tay giữ chặt Triệu Lan Phân đến lúc bỏ đi cũng không chủ động làm các người bị thương. Như vậy, quy tắc trò chơi ràng buộc hắn khiến mỗi lần hắn chỉ được phép ra tay với một cô dâu.”

Chu Xu nổ bay nửa gương mặt hắn, lúc giận tím mặt, động tác tấn công hung mãnh nhất mà hắn làm chỉ là nhặt lên thanh kiếm bên cạnh xong ném đi.

Hắn không truy đuổi Chu Xu tới cùng, cũng không lằng nhằng với Tô Mạn và Vu Á Thanh, hắn bỏ đi rất nhanh.

… Tại sao phải nhanh như vậy?

Là tốc độ của bản thân hay có nguyên nhân khác?

“Hắn không muốn bị người ta phát hiện ra bí mật của mình…” Bạch Ấu Vi trầm ngâm thì thào, “Bí mật kia có giống trong truyện cổ tích không?”

“A a a a!!!”

Đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, cắt đứt luồng suy nghĩ của cô.

Mọi người đều bị giật mình hoảng sợ.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên hết lần này đến lần khác, thê lương sợ hãi!

Các cô quay đầu nhìn bốn phía, không cách nào phân biệt âm thanh truyền đến từ đâu.

“Là Triệu Lan Phân…” Trình Thiến run rẩy núp phía sau Vu Á Thanh, “Bà… bà ta không chết à…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play