Bạch Ấu Vi khom lưng cầm con thỏ lên, đặt ở trên đùi, sờ sờ.
Cả bàn tay dính mỡ.
Cô ghét bỏ nhíu mày, xé một mảnh khăn trải bàn làm khăn lau tay.
“Ai biết hệ thống nghĩ như thế nào… Hơn nữa, những đạo cụ này đều là phần thưởng trò chơi đưa cho tôi.” cô một bên lau, một bên chậm rãi nói, “Nếu đưa cho tôi, có lí nào không cho tôi dùng!? Như vậy quá coi thường quy định. Về phần có ảnh hưởng đến sự cân bằng hay không…”
Cô ngẩng đầu, cười với nó một cái, “Chẳng lẽ chuyện này không phải là trách nhiệm của quan giám sát sao?”
Quan giám sát: “…”
Bạch Ấu Vi không nhìn nó nữa, thả khăn tay, đẩy xe lăn đi, chậm rãi rời khỏi phòng ăn.
Quan giám sát nhìn bóng lưng của cô, tâm tình trải qua phập phồng.
Người khác sử dụng đạo cụ, nhưng mà cô ta!
Cô ta dùng đạo cụ sử dụng đạo cụ!
Hai cái có giống nhau không?!!
… Song, cô nói mấy câu đúng, giữ gìn sự cân bằng của trò chơi là trách nhiệm của mỗi quan giám sát!
Nó hít một hơi thật sâu, mặc dù nó không cần hô hấp, chỉ là theo mức độ phong phú của số liệu tăng dần, gần đây tâm trạng của nó càng ngày càng có xu hướng giống một con người.
Nó dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái vào không khí.
Một quả cầu từ trên không rơi xuống —
“Gọi ta qua đây làm chi?” Cầu nhìn hai bên, “Đây là phó bản trò chơi mà mi phụ trách hả? Ôi chao ~ phí không ít tâm tư! Giống trạm gác đẹp đẽ ~”
Nó không không có tâm tình tán gẫu, trực tiếp hỏi Cầu: “Ta vừa kiểm tra số liệu, phát hiện trong tay một người chơi có phần thưởng từ phó bản số 7016! Đó là mi phụ trách khu vực, phần thưởng này rõ ràng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự cân bằng của trò chơi! Tại sao mi đưa nó cho người chơi?! Lẽ nào mi không biết làm thế có thể ảnh hưởng đến việc các trò chơi khác không thể vận hành bình thường!”
Cầu ngẩn người, sau đó tức giận nói: “Này! Đừng cho rằng số liệu mẫu của mi phong phú hơn ta là có thể la lối om sòm với ta nhé! Mi chẳng qua là một quan, giám, sát, thực, tập! Chớ đắc ý ở trước mặt ta!!!”
Cầu hung hăng đập một một cái trên sàn nhà, tỏ vẻ phẫn nộ!
Sàn nhà bị đập ra một cái hố rất to.
Còn Cầu biến mất.
Quan giám sát đau đầu, gọi Cầu lên nữa:
“Phó bản số 7016 là mi phụ trách! Mi phải quay về sửa lỗi! Trong tay người chơi còn có một con thỏ, không tra được phó bản ghi chép!”
Cầu không xuất hiện, chỉ truyền đến âm thanh:
“Tự mi sửa chữa đi! Ta sẽ không giúp mi!”
Quan giám sát nghiến răng nghiến lợi: “Ta là quan, giám, sát, thực, tập! Quyền hạn không đủ!”
Lần này không có câu trả lời.
Nó đang muốn gọi lại mấy lần, lúc này, nghe Cầu trả lời đầy mỉa mai: “Đáng đời mi.”
Quan giám sát: “…”
Tại sao lại đáng đời nó? Rõ ràng là các người gặp phải phiền toái!!!
…
Bạch Ấu Vi đang tắm cho con thỏ trong phòng vệ sinh.
Lúc bê chén đĩa, móng vuốt nhung khó tránh khỏi dính vào một ít dầu mỡ và nước canh, rất khó giặt sạch.
Chu Xu và Tô Mạn từ bên ngoài trở về, theo ào ào tiếng nước tìm được Bạch Ấu Vi ở trong phòng vệ sinh.
“Có phát hiện không?” Bạch Ấu Vi hỏi, trong tay dùng sức vắt khô con thỏ, cái đầu mướt mượt của nó bị xoắn thành một cái quẩy.
Chu Xu và Tô Mạn đều lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi, nản lòng mất tinh thần.
“Giống tầng hai, trên tầng ba đều là vàng bạc châu báu và bộ sưu tập quý hiếm, đồng hồ, thảm lông, mô hình… Nhưng không tìm được căn phòng bị khóa.”
Bạch Ấu Vi hỏi: “Có đếm không? Tầng ba có bao nhiêu căn phòng?”
Hai người ngẩn người.
“Sao thế, hai người không đếm hả?” Bạch Ấu Vi buông thỏ, nhìn về phía các cô.
“Hơn một trăm cái!” Tô Mạn do dự nói, “Căn phòng quá nhiều, mọi người tìm mà đầu choáng váng, ban đầu còn đếm, sau đó quên mất tiêu.”
Chu Xu chợt thì thào: “Bố cục tầng trên tầng dưới hoàn toàn giống nhau, tầng ba chắc cũng có 128 căn phòng, nếu tầng nào thiếu thì nói lên căn phòng bị khóa bị giấu đi!”
Cô vỡ lẽ, quay người chạy ra ngoài: “Để tôi đi đếm lại!”
“Trở về.” Bạch Ấu Vi gọi cô, hỏi, “Xuống tầng hầm chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT