Xe ngựa lắc la lắc lư, không thấy lên dốc, cũng không xuống dốc, mặt đường như là đường đất nguyên thủy nhất, không đủ chắc chắn, con đường đi tròng trành.

Các cô bị nhốt trong xe ngựa, không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, cũng không nghe thấy âm thanh từ bên ngoài.

Vu Á Thanh thử đập tấm vách bên trong xe ngựa, mỗi tấm ván gỗ ghép với nhau đều dày, nặng và kiên cố, khó phá hỏng từ bên trong.

Không ra được, đành yên tĩnh chờ đợi.

May khoảng thời gian chờ đợi không quá dài —

Khoảng 15 phút sau, xe ngựa dừng bánh.

Cánh cửa xe vừa dày vừa nặng mở sang hai bên, khí trời bên ngoài rất tốt, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, thực vật xanh tốt sum xuê.

Xuyên thấu qua cửa xe vuông vức, các cô có thể thấy một con đường nhỏ khá dài, trên mặt đường hằn rõ hai dấu bánh xe kéo dài đến chỗ sâu bên trong rừng.

Bảy người phụ nữ mặc áo cưới lần lượt đi xuống.

Làn váy màu trắng rủ trên mặt đất, lập tức cuốn thêm một lớp bùn đất, khiến các cô nhìn bề ngoài thêm mấy phần nhếch nhác.

Là người cuối cùng xuống xe ngựa, cửa xe chầm chậm khép lại, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước theo con đường quanh co, rời khỏi tầm mắt của các cô.

Mà trước mắt các cô xuất hiện một trang viên hùng vĩ, hoa mỹ không gì sánh được!

Vườn hoa đẹp đẽ, gạch màu vàng, từng cái cổng vòm hoa hồng xinh đẹp đứng sừng sững, cánh hoa màu đỏ lay động theo phiến lá xanh như thể không tiếng động chào mừng các cô đến đây.

“Thật đẹp…” Trình Thiến không nhịn được cảm thán.

Mặt Vu Á Thanh châm chọc liếc nhìn cô một cái, “Xinh đẹp? Nếu chết ở chỗ này, cô còn cảm thấy nó đẹp nữa không?”

Hồ Nhã là thuộc hạ của Vu Á Thanh, cách nói chuyện na ná cô: “Vào trò chơi còn có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, thật sự không hiểu đầu óc cô nghĩ như thế nào! Tôi thấy lát nữa có chết cô cũng không biết mình chết như thế nào!”

Mặt Trình Thiến đỏ rực vì bị hai người mỉa mai, vừa khó chịu lại ấm ức, cắn cắn môi biện giải cho bản thân: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà, hai người có cần như thế không? Mọi người cùng nhau vào trò chơi, nên giúp đỡ lẫn nhau…”

Viền mắt cô đỏ ửng tìm kiếm đồng minh, kéo cánh tay Triệu Lan Phân: “Dì Lý, dì thấy thái độ của hai người đó kìa…”

“Cô đủ chưa!” Hồ Nhã không vui nói, “Hay thật, ở bên ngoài dựa vào đàn ông, hiện tại trong trò chơi không có đàn ông, muốn dựa dẫm vào chúng tôi hả? Cô có hiểu bốn chữ tay làm hàm nhai không? Đối nhân xử thế, phải dựa vào chính mình! Hiểu chưa? Mãi mãi chỉ có thể dựa vào chính mình!”

Triệu Lan Phân vừa nghe cô nói như thế, lập tức hoảng hồn, “Này này! Cái này không đúng!? Mấy người không phải là tổ an ninh hả?! Đáng lẽ mấy người nên bảo đảm an toàn của chúng tôi chứ? … Nói cái gì mà dựa vào chính mình, thật ra là muốn phủi sạch quan hệ chứ gì!! Tôi cho cô biết, tuyệt đối không được! Chồng tôi là tổ trưởng tổ vật tư! Các người phải đưa tôi ra ngoài an toàn!”

Bạch Ấu Vi cho rằng Vu Á Thanh không quen nhìn loại phụ nữ này, kiểu gì cô ta cũng đâm chọc vị phu nhân tổ trưởng mấy câu. Không nghĩ tới Vu Á Thanh chỉ nhíu nhíu mày, trả lời:

“Yên tâm, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi sẽ cố gắng bảo đảm sự an toàn của mấy người.”

Lính hầu tên Hồ Nhã dù tức giận bất bình, song không lên tiếng, cũng đồng ý quan điểm của Vu Á Thanh.

Bạch Ấu Vi nhếch khóe môi.

Xem ra quan lớn hơn một cấp đè chết người, Vu Á Thanh cũng không thể ngoại lệ…

Bạch Ấu Vi cười ngầm một cái, đẩy xe lăn đi về phía trước, không để ý tới những người này tranh luận.

Chu Xu đi lên trước hỏi: “Cần tôi đẩy giúp cô không?”

“Không cần.” cô thản nhiên từ chối.

Cô không thích bị người khác đẩy đi, như vậy bản thân không thể nắm giữ phương hướng, có điều ngoại trừ Thẩm Mặc. Có lẽ vì lúc có anh ở cạnh, cô lười động tay.

Tô Mạn vỗ vỗ vai Chu Xu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô đi sau tôi.”

Chu Xu gật đầu với cô.

Đoàn người đi qua cổng vòm hoa hồng về phía trước, rất xa, thấy một người đàn ông vóc dáng cao gầy với tỉ lệ bất bình thường…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play