Lý Lý nhăn mặt nói: “Tôi biết tay bà bị thương, nhưng không thể đụng vào người ta mà không nói nổi một tiếng xin lỗi! Lần nào cũng là tính nết ương ngạnh như thế này! Từ nhỏ đã như vậy, thật khiến người khác không chịu nổi!”

Tô Mạn cắn môi dưới, con mắt nhìn chòng chọc anh!

Nhưng mà Lý Lý không nhìn cô, anh ta nhìn cô gái bên cạnh, hỏi han ân cần hết câu này đến câu khác:

“Chân của em bị nặng lắm không? Lát nữa có đi được không? Nếu không đi được thì nói cho anh biết, ngàn vạn lần đừng cậy mạnh, biết không?”

“… Vâng, có hơi đau.” Cô gái nhu nhược gục đầu xuống, khẽ than thở, “Chỉ có thể đi chậm một chút… Aizz, nếu chỗ ở em gần đây một chút thì tốt biết mấy.”

“Lát nữa anh đưa em về.” Lý Lý nói, “Ngày mai anh dẫn em đi xin đổi chỗ ở khác. Chỗ em ở bây giờ quá xa, đi tới đi lui đến tổng bộ không tiện.”

“Anh Lý Lý, anh thật tốt…”

“Có gì đâu, đều là chuyện nhỏ.”

Tô Mạn nhìn hai người này anh một lời em một câu, viền mắt dần đỏ ửng, cắn môi không có lên tiếng.

Cô đột nhiên đứng lên, cứng rắn nói một câu: “Tôi đi vệ sinh.”

Chu Xu nhìn cô, do dự trong chốc lát, đứng dậy theo.

“Em cũng đi nhà vệ sinh à?” Lữ Ngang ngoạm miếng thịt lớn, nói mập mờ không rõ, “Phụ nữ các người đúng là phiền toái, đi nhà vệ sinh cũng dắt tay nhau…”

Chu Xu cười xấu hổ.

Cô đuổi theo hướng Tô Mạn bỏ đi.

Thực ra Tô Mạn vào nhà vệ sinh. Chỉ là cô không nén được nước mắt nữa, muốn tìm một chỗ không người ở một mình, không ngờ đằng sau vang lên tiếng bước chân, cô lau nước mắt quay đầu xem, là Chu Xu.

“Cô qua đây làm chi?” Tô Mạn tức giận.

Chu Xu không đến gần, đứng cách cô khoảng mười bước, dừng lại hai giây, nói: “Tôi nhìn thấy, cô không đụng vào cô ta, ban nãy tôi không nói là vì… Lý Lý có thể sẽ không tin.”

“Tôi biết.” Tô Mạn cắn cắn môi, con mắt nhìn về phía bữa tiệc, “Cậu ta nhất định sẽ nói, ‘Chu Xu em không cần nói đỡ cho cô ta’, ‘Cô thích bới móc đâu phải chuyện lần một, lần hai’…”

Chu Xu cười: “Tô Mạn, cô hiểu anh ấy quá rõ, đến giọng nói cũng giống hệt!”

“Đương nhiên, chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ!” Tô Mạn cũng cười, trong nụ cười toát ra hơi đắc ý, “Đến hồi còn nhỏ cậu ta rách đũng quần là màu gì và hoa văn thế nào mà tôi còn biết!”

Nói đến đây, ý cười trên gương mặt vừa lộ ra lại rút đi, nói lầm bầm một câu: “Trước đây hai chúng tôi rất tốt, không biết bắt đầu từ khi nào, lần nào gặp cũng cãi nhau…”

“Đi thôi.” Chu Xu đến gần cô, thử thăm dò kéo cánh tay cô, “Lý Lý cũng là vì quá thân quen với cô nên nói năng không khách sáo như thế, cô đừng để trong lòng.”

Tô Mạn suy tư một lúc, cũng cảm giác mình vô lý, thở một hơi thật dài, nói: “Trở về đi.”

Hai người quay về chỗ ngồi.

Lúc đi ngang qua chỗ cô gái tên Tiểu Thiến kia ngồi, Chu Xu nhẹ nhàng kéo Tô Mạn.

Tô Mạn ngẩn người, không hiểu nhìn cô.

Chỉ thấy Chu Xu cầm lấy sợi tóc dài rụng ở vai mình, sau đó nháy mắt với Tô Mạn.

Tô Mạn như lọt vào sương mù, ngay sau đó thấy sắc mặt Chu Xu lập tức thay đổi!

Biểu cảm đột nhiên căng cứng!

Trong nháy mắt mi mắt đong đầy nước mắt!

Ngón tay của cô khẽ vẩy, sợi tóc rơi vào gáy cô gái kia, cùng lúc đó Chu Xu phát ra tiếng hét chói tai cố đè nén xen lẫn run rẩy:

“A! Có con nhện rơi xuống!”

“A a a a!!! –“

Cô ả phát ra tiếng kêu thảm! Vội đẩy bàn đứng lên! Vừa giậm chân vừa cào lưng!

“Nhện! Có nhện!” cô ả khóc lóc nói, “Mau lôi nó đi!!!”

Lý Lý cũng hoảng sợ vội vàng đứng lên: “Ở đâu? Nhện ở đâu?”

“A… Xin lỗi, hình như là em nhìn lầm…” đôi mắt Chu Xu rưng rưng nhỏ giọng nói, “Không làm cô sợ chứ? Có điều hình như chân của cô không bị sao hả? Thật tốt quá… Ban nãy tôi còn lo lắng cô vừa nhảy dựng lên, không biết vết thương ở chân có nghiêm trọng hơn không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play