Theo dõi khu vực trò chơi xung quanh thành phố có tất cả 23 chỗ, những trò chơi này tựa như quái thú đói bụng, chỉ cần 7 ngày không “ăn cơm”, sẽ di động đến nơi người dân tụ tập.

Vì thủ vững không gian sinh tồn cho con người, có một tổ chức, căn cứ đặc điểm của trò chơi, thiết lập quy tắc như sau —

Một, mỗi người dân phải tham gia trò chơi theo chỉ định của tổ chức;

Hai, người chơi từ chối tham gia trò chơi chỉ định sẽ không còn nhận được thức ăn, nhà ở cùng với hướng dẫn chơi mà tổ chức cung cấp;

Ba, nếu người dân nộp đạo cụ thông quan có thể đổi giấy xin nghỉ, triệt tiêu một lần chỉ định chơi trò chơi.

Đỗ Lai giới thiệu sơ qua tình hình thành phố với bọn họ.

Nghiêm Thanh Văn như có điều suy nghĩ gật đầu, nói: “Là một biện pháp thông minh. 23 trò chơi, chỉ cần mỗi cư dân trong thành chơi một vòng là có thể bảo đảm trò chơi không di động trong một thời gian ngắn, cũng gián tiếp bảo đảm tất cả mọi người an toàn.”

Bạch Ấu Vi cũng gật đầu, “Nếu có hơn 2000 người dân trong thành phố, mỗi 7 ngày tham gia trò chơi một lần, vậy có thể thắng được 300 ngày, hơn bốn ngàn cư dân là thời gian yên ổn gần hai năm. Có điều thao tác thực tế sẽ xuất hiện đủ mọi vấn đề!? Nếu tổn thất dân số, đến lúc đó tính thế nào? Chắc chắn càng ngày càng thiếu người.”

“Bất luận chính sách nào đều biến hóa theo thời gian, chưa từng có loại phương pháp nào có thể duy trì liên tục vài chục năm không thay đổi mà vẫn hữu hiệu.” Nghiêm Thanh Văn nói, “Thật sự có thời gian đó thì sẽ đưa ra phương án mới.”

Đỗ Lai cũng nói theo: “Thực ra tổn thất người không sao, phiền toái nhất là hệ thống trò chơi phòng ngừa lặp lại.”

“Hệ thống phòng ngừa lặp lại?” Bạch Ấu Vi thoáng kinh ngạc, trước đó từng nghe nhóm học sinh của Tô Đan đề cập qua, chỉ có điều khi đó cô hoàn toàn không để trong lòng.

“Nếu tất cả nhân viên thông quan trò chơi nào đó, trò chơi sẽ mở ra hệ thống phòng ngừa lặp lại, trực tiếp biến mất.” Đỗ Lai nói, “E rằng đi địa phương khác, e rằng từ nay về sau không tồn tại, chẳng ai biết.”

Lữ Ngang không nhịn được nói: “Trực tiếp biến mất chẳng lẽ không tốt hả?”

“Không tốt.” nụ cười Đỗ Lai trên mặt thu hồi, “Cũ đi, mới sẽ tới, một trò chơi mới xuất hiện, tất yếu hy sinh mạng sống của rất nhiều người… Mới có được cách thức chơi.”

Anh vừa nói như vậy, mọi người không hẹn mà cùng im lặng.

Con đường đi tới đây, bất luận tốt, hư, đáng ghét, không đáng chết, bọn họ đã chứng kiến đủ…

Chu Xu cúi đầu thở dài, lẩm bẩm nói: “Nghĩ theo phương diện tốt, ở đây coi như rất khá, chí ít mỗi người đều có mục tiêu, đều còn sống.”

Nếu lưu lạc ở bên ngoài, căn bản không chỗ để đi, cũng không biết đi đâu.

Có lẽ sẽ sống đần độn, sau đó rơi vào trò chơi ở con đường nào đó, chết một cách mơ hồ.

Im lặng một chút, Đỗ Lai không quên nhắc nhở Nghiêm Thanh Văn: “Bây giờ có thể cân nhắc không? Trò chơi búp bê máy móc.”

Anh cười híp mắt nói: “Tôi có dự cảm, hai chúng ta hợp tác là vô địch.”

“Vừa nãy anh nói không được mà?” Bạch Ấu Vi chen vào một câu.

Đỗ Lai ngây người, “Cái gì?”

“Hệ thống phòng ngừa lặp lại ấy.” Bạch Ấu Vi hài hước nhìn anh, “Tất cả nhân viên thông quan, trò chơi sẽ mở ra hệ thống phòng ngừa lặp lại. Anh còn nói, cũ đi, mới sẽ tới, đến lúc đó muốn hi sinh rất nhiều sinh mệnh, tôi thấy… Để tránh cho hi sinh, Nghiêm Thanh Văn, anh đừng bằng lòng thì hơn.”

Đỗ Lai: “…”

Nghiêm Thanh Văn bất đắc dĩ cười, nói với Đỗ Lai: “Về sau có cơ hội lại hợp tác!”

Nụ cười trên mặt Đỗ Lai lạnh lẽo kiểu ngoài cười nhưng trong không cười, anh nhìn lướt qua những người này, nói: “Xem ra, hôm nay đã định trước tôi phải ra về tay không.”

Không ai để ý đến anh ta.

Cuối cùng Đỗ Lai nhìn lướt qua Bạch Ấu Vi, quay lưng bỏ đi.

Chờ anh đi, Lữ Ngang không hiểu hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Hắn cũng muốn lừa chúng ta?”

“Muốn tìm hợp tác chắc là sự thật.” Bạch Ấu Vi nhìn bóng lưng kia, “Có điều búp bê máy móc… Rất có thể là hình thức 2vs2, không biết đối thủ của hắn là hai tên xui xẻo nào…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play