Lý Lý tìm được một quyển sách tiếng Anh, bìa sách cũ kỹ, trang sách cũng tàn khuyết không đầy đủ, bên trong ghi lại rất nhiều truyền thuyết dân gian của nước ngoài.

Bởi vì không phải truyện cổ tích, vì vậy rất nhiều ghi chép đều thiếu đầu thiếu đuôi, có vài truyền thuyết chỉ qua vài câu tán gẫu.

Truyền thuyết về thủy quái, trong sách ghi chép như sau:

Thủy quái sống ở sâu dưới nước. Trong nhà cất giấu báu vật sáng long lanh.

Chỉ có hai câu như thế.

Lý Lý lại tốn hơn hai tiếng, lật từng câu từng chữ trong quyển sách này tới trang cuối cùng, nhưng rất đáng tiếc không nhìn thấy thêm bất cứ thông tin nào về thủy quái.

Những người khác tìm trong sách cũng không có phát hiện.

Tin tức về gấu mùa xuân và quái vật răng đinh mùa thu đồng dạng không có.

Đương nhiên, họ chưa xem rất nhiều sách, e rằng manh mối còn lại giấu trong các quyển sách chưa xem qua. Nhưng bọn họ cần rất nhiều thời gian và công sức mới có thể đọc xong hết sách ở thư phòng.

Việc này không hợp lý, không có thức ăn nước uống, bọn họ không thể tiếp tục tiêu hao từ từ.

Mọi người một lần nữa tụ tập ở gác xép.

Nghiêm Thanh Văn nói: “Ba giờ chiều bắt đầu vào mùa hạ, bây giờ là tám giờ tối, nếu như ba tiếng sau chúng ta chưa tìm được kho báu, mùa hạ vẫn tiếp diễn.”

Dựa theo quy tắc trò chơi, mỗi mùa dài 8 tiếng, nhưng nếu sau 8 tiếng vị khách vẫn ở ngoài cửa, như vậy thời gian tiếp tục dừng lại ở mùa tương ứng.

Lý Lý hỏi: “Mọi người có tìm được đồ vật sáng lấp lánh không?”

Mọi người nhìn nhau.

“Phạm vi sáng lấp lánh quá rộng.” Bạch Ấu Vi nói, “Gương trong phòng, cửa sổ thủy tinh trong nhà, dĩa bạc, thìa bạc có thể phản quang, cộng thêm mắt của những con búp bê này đều sáng trong. Chỉ dựa vào điểm này, không có cách nào phong tỏa mục tiêu.”

“Nếu muốn tặng quà cho vị khách, chắc chắn rất đặc biệt… Mấy thứ gương, thủy tinh chắc không phải.” Chu Xu nhìn mọi người, chần chừ nói, “Nếu không, chúng ta lại tìm một lần nữa!? Còn ba tiếng kịp…”

“Sắp tìm 800 lần, nếu tìm được đã sớm tìm thấy.” Tô Mạn nôn nóng, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, tay không ngừng tìm kiếm đồ linh tinh bên cạnh mình.

Cô lấy ra một cái đồng hồ cát, nói thầm một câu: “Cái này được coi là sáng lấp lánh không?”

Lục thêm được một cái xe lửa đồ chơi, cô sờ phần kim loại ở đầu xe lửa, hỏi: “Cái này có tính không?”

Nếu như chỉ cần là đồ vật sáng long lanh thì phạm vi thực sự quá lớn.

“Tôi vẫn cảm thấy kho báu ở tầng một.” Lý Lý cúi thấp đầu, bởi vì bị thương nên giọng nói yếu ớt hơn bình thường vài phần, “Mùa xuân gấu tỉnh, nó rất sốt ruột khi mất hai đứa con, đồ gấu muốn tìm là con gấu con bằng nhung có ngoại hình giống như nó. Sau đó… Mùa hè mưa thật lớn, tối như mực không trông thấy kho báu giấu ở đâu, cố tình nhấn mạnh tối như mực là có lý do. Từng từ từng chữ bên trong bài đồng dao đều có ý nghĩa sâu xa của nó, chúng ta nên tìm kho báu ở nơi tối như mực.”

“Anh nói xuống tầng một tìm hả?” Đàm Tiếu trố mắt, “Tầng một bị ngập đấy!”

Lý Lý liếc anh một cái, “Chỉ cần dùng màng bọc thực phẩm quấn quanh đèn pin thì có thể mang nó xuống nước.”

Đàm Tiếu càng giật mình: “Lấy đâu ra màng bọc thực phẩm?”

“Không có màng bọc thực phẩm thì dùng túi nilon thay thế.” Nghiêm Thanh Văn nói, “Tôi cảm thấy có thể thử biện pháp của Lý Lý một lần.”

“Vấn đề là chúng ta cũng không có túi nilon.” Đàm Tiếu nhìn họ, vẻ mặt khó hiểu, “Hầu như tất cả đồ có thể sử dụng ở tầng một! Nhưng tầng một đã ngập!”

Thẩm Mặc suy tư một lúc, đứng lên, “Tôi có thể xuống xem thử. Dù trong bóng tối không tìm được ‘Kho báu’, nhưng nếu như biết vị trí chính xác và phương hướng thì không khó tìm ra đồ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play