Bạch Ấu Vi thì thầm: “Chúng ta là chủ nhân của nhà thú bông, chúng là vị khách của nhà thú bông, chủ nhân chiêu đãi vị khách… Nếu như cầm nhầm vật phẩm, chọc giận vị khách, phải đối mặt với vị khách bùng nổ.”
Cô như có điều suy nghĩ, nhìn về phía hộp âm nhạc trên tủ.
Quả cầu thủy tinh nhận thấy ánh mắt của cô, nhẹ nhàng lắc lư: “He he, cô nhìn ta làm gì?”
Bạch Ấu Vi cười: “Không có gì, chỉ cảm thấy bài đồng dao thật dễ nghe, tôi có thể nghe lại không?”
“Được chứ.” Quả cầu hào phóng nói, “Qua đây vặn cái dây cót là được.”
Thẩm Mặc đi tới, cầm lấy hộp âm nhạc vặn hai, ba vòng, tiếng nhạc vang lên cùng với bài đồng dao —
“Mùa xuân gấu tỉnh dậy,
Nó rất sốt ruột khi mất hai đứa con;
Mùa hè mưa thật lớn,
Tối như mực không trông thấy kho báu giấu ở đâu;
Ai đang đến vào mùa thu?
Nhìn xem, tại sao quái vật răng đinh há miệng không có răng?
Mùa đông, mùa đông cuối cùng đến rồi ~
Bạn búp bê nào sẽ nhìn thấy bông tuyết?”
Lại nghe một lần, nỗi nghi ngờ Bạch Ấu Vi vẫn không thể cởi bỏ, nâng má nói thầm: “Kỳ lạ… Tại sao quá đơn giản…”
Nghiêm Thanh Văn nhìn cô, “Mùa xuân tìm con của gấu, mùa hè tìm kho báu, mùa thu quái vật răng đinh không có răng, dựa theo nghĩa đen chắc là đi tìm răng, hiện tại không rõ ràng quái vật răng đinh là cái gì, cho nên tạm thời không đề cập tới hàm răng, câu cuối cùng, búp bê nào sẽ nhìn thấy bông tuyết, ý tứ chắc là… Có thể sống đến mùa đông sẽ là người chơi nào.”
“Nếu như lý giải toàn bộ dựa theo mặt chữ, thực ra không thấy quá khó.” Thẩm Mặc ngắm nhìn bốn phía, “Trừ phi thứ muốn tìm, không ở trong ngôi nhà này.”
Bạch Ấu Vi nhíu mày lại, nhìn về phía quả cầu thủy tinh: “Mi xác định vật chúng ta muốn tìm đang ở trong phòng? Vượt qua phạm vi thì phải gợi ý, nếu không quá vi phạm quy tắc.”
“Đương nhiên ở trong căn nhà này!” quả cầu thủy tinh kiêu ngạo hừ một tiếng, “Mỗi vị quan giám sát thiết kế trò chơi đều tuyệt đối công bình công chính! Làm sao có thể cố ý làm chuyện xấu không cho người chơi thông quan? Ta có hư hỏng như thế không?”
Bạch Ấu Vi: “Mi có.”
Quả cầu thủy tinh nhảy thẳng lên!
Bắn cao nửa mét, như thể tức hổn hển!
“Người chơi này hơi quá đáng! Nếu như ta hư hỏng như thế, cô nghĩ lần trước các người có thể thông quan bình yên vô sự hả?!”
Bạch Ấu Vi: “Nếu mi không xấu, lần trước chúng tôi không cần chịu đựng đến vòng chơi thứ chín mới thông quan.”
Cầu: “…”
Nghiêm Thanh Văn nói: “Thì ra mọi người từng gặp trước đây?”
“Làm sao, anh chưa gặp à?” Bạch Ấu Vi bị gợi lên hứng thú, tò mò hỏi anh, “Các người từng thông quan trò chơi, đã gặp quan giám sát nào?”
Nghiêm Thanh Văn nói: “Lần đầu tiên gặp phải quan giám sát, đầu thỏ, xem người giống như một quý ông, giọng nói lại giống như thục nữ. Lần thứ hai gặp phải quan giám sát… rất cao.”
“Có phải tóc vàng mắt xanh, lớn lên giống nam chính trong shoujo manga niên đại 80 đầu thế kỷ 20, tay chân còn đặc biệt dài, người như sợi mì không?” Bạch Ấu Vi hỏi.
Nghiêm Thanh Văn bật cười, gật đầu: “Tôi chưa xem shoujo manga, không rõ có giống hay không, có điều đúng là tóc vàng mắt xanh.”
“Tên kia rất nhiều mánh khóe, thích ép người vào bước đường cùng.” Thẩm Mặc nhíu nhíu mày, có chút phản cảm, “Hy vọng về sau không gặp lại nó.”
“Em cảm thấy không tệ lắm, rất có sáng tạo.” Bạch Ấu Vi cười khanh khách nói, “Tên em không muốn gặp nhất là quái vật áo choàng xám, trò chơi thật nhàm chán, hơn nữa quá hòa thuận.”
“Trò chơi của Thủ lĩnh thỏ không tệ, quy tắc đơn giản thô bạo, không cong cong vòng vèo quá nhiều.” Nghiêm Thanh Văn đưa ra lời bình.
Bạch Ấu Vi cũng phụ họa: “Đúng vậy, quy tắc càng đơn giản, càng khiêu chiến tính cân bằng của trò chơi, hơn nữa cái đầu thỏ trông đáng yêu hơn những người khác.”
Bất tri bất giác, ba người bắt đầu thảo luận trò chơi của quan giám sát nào tốt hơn.
Quả cầu thủy tinh ở bên cạnh nghe một lúc, trong lòng ngứa ngáy, không nhẫn nại được ghé sát vào hỏi: “Ta thì sao, ta thì sao? Trò chơi của ta thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT