Mười người, ngoại trừ Bạch Ấu Vi hành động bất tiện, toàn bộ lục lọi trong phòng.
Trong ngôi nhà này có vô số thú bông, rất dễ tìm thấy chúng. Bọn họ nhanh chóng tìm ra rất nhiều gấu đồ chơi, đủ mọi màu sắc, đủ mọi chất liệu, đủ mọi hình dáng——
Lớn nhỏ, béo gầy, mặc quần hay đội mũ, đều có đủ.
“Mọi người xem cái này, giống con gấu bên ngoài!”
Chu Xu lấy ra một con từ đống búp bê. Đó là một con gấu lông màu nâu, có một cái nơ con bướm khâu trên cổ áo, giống hệt với cái nơ của con gấu bên ngoài, có nền màu đỏ tươi với chấm bi màu đen.
“Mùa xuân gấu tỉnh dậy, nó rất sốt ruột khi mất hai đứa con… Như vậy hẳn là còn một con gấu con.” Nghiêm Thanh Văn cau mày nói, “Mọi người tìm thử xem, có thấy một con gấu bông khác có nơ màu đỏ và chấm bi đen.”
Tất cả mọi người bận rộn đi tìm gấu.
Ngăn kéo, tủ quần áo, tủ đựng quần áo, hộp giữ đồ, dưới gầm giường, sau cánh cửa, trên gác xép, thậm chí cả ống khói của lò sưởi âm tường cũng không buông tha!
Họ tìm thấy đủ loại gấu, nhưng không có con gấu bông nơ màu đỏ và chấm bi đen thứ hai!
“Anh Nghiêm, đây là tất cả những con gấu chúng ta tìm thấy.”
“Có phải chúng ta nghĩ sai rồi không? E rằng chưa chắc cần đeo nơ con bướm?”
“Nhưng có hơn bốn mươi con gấu không thắt nơ. Phạm vi quá lớn, không thể xác định.”
“Đeo nơ con bướm à? Có nơ xanh, nơ đen, nơ đỏ ở đây …”
“Như vậy cũng có mười mấy con…”
“Đã tìm mọi chỗ có thể tìm, làm sao bây giờ?”
Mọi người tranh nhau nói, kiểm tra đống gấu tìm được hết lần này tới lần khác.
Bạch Ấu Vi không có việc gì, đẩy xe lăn đi tới bên cạnh cửa sổ, xem con gấu ở bên ngoài.
Gấu vẫn ở đó.
Nó ngồi xổm trước cửa không nhúc nhích, thân hình khổng lồ vạm vỡ như núi thịt.
Nếu một con quái vật như vậy bùng nổ, đừng nói là một người, ngay cả căn nhà này, sợ rằng cũng bị phá hỏng nghiêm trọng. Cũng may hiện tại nó không đi vào, cho bọn họ thời gian chuẩn bị đầy đủ.
Đúng như lời quan giám sát, không được chủ nhân của nhà thú bông cho phép, không ai được vào.
Chủ nhân của nhà thú bông…
Bạch Ấu Vi như có điều suy nghĩ, cảm thấy cách thiết lập này thật thú vị.
Đầu kia Thẩm Mặc đi từ trên tầng xuống, hai tay trống rỗng, không có thu hoạch.
Anh đi tới uống một hớp nước, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Mỗi mùa 8 tiếng, ba mùa xuân hạ thu 24 tiếng, trọn vẹn một ngày. Nhưng chúng ta không thể đi tìm đồ vật cả ngày. Ở đây không có thức ăn, thời gian càng kéo dài, càng bất lợi đối với chúng ta.”
“Mới bắt đầu, từ từ sẽ đến!” Bạch Ấu Vi nhìn con gấu kia, không cho là đúng.
Cô ngồi ở xe lăn, hành động bất tiện, cho nên xác định trước không cống hiến sức lực trong giai đoạn tìm đồ vật.
“Anh Nghiêm! Anh xem cái này!” Lý Lý ở trên lầu đột nhiên gào lên một tiếng.
Mấy người ở tầng dưới nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy Lý Lý ôm một mô hình con thuyền hải tặc chạy xuống lầu, phía sau có Đàm Tiếu và Thừa Úy Tài chạy theo.
Mô hình con thuyền có chiều dài bằng cẳng tay người trưởng thành, trong mô hình có đầu lâu to bằng móng tay út, đồ ăn và châu báu được chạm khắc bằng gỗ, màu sắc tinh xảo, nhìn y như thật.
“Đây chính là kho báu đúng không?” Lý Lý đặt mô hình trên bàn ăn, thở hổn hển nói, “Đến khi vị khách mùa hè tới, món đồ chơi này có thể phát huy được tác dụng.”
Nghiêm Thanh Văn nhìn mô hình con thuyền, thoáng gật đầu, hỏi anh: “Cậu tìm được ở đâu?”
“Em…” Biểu cảm Lý Lý có phần không được tự nhiên, liếc nhìn bên cạnh, “… và Đàm Tiếu.”
Đàm Tiếu không suy nghĩ nhiều, nói thẳng: “Chúng tôi lên gác xép tìm gấu, tìm được một con cá voi thú bông rất lớn! Lúc cầm lên chơi đùa, cảm thấy cá voi thật là nặng! Đồ chơi bằng bông không nên nặng như thế nên chúng tôi đã mổ bụng nó! Oa ~ ngoại trừ bông sợi, bên trong còn có một con thuyền to như này, anh nói xem có thần kỳ không!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT