Không kịp rửa mặt chải đầu, Thẩm Mặc đứng dậy vội vã xuống lầu, đến cửa gặp Tô Mạn, Chu Xu, Phan Tiểu Tân cùng với Thừa Úy Tài cũng nghe thấy tiếng nhạc.

“Cái gì đang vang lên?”

“Không rõ ràng lắm, hình như vang lên từ tầng dưới.”

Mọi người vội vội vàng vàng giao lưu vài câu, cùng nhau xuống lầu, trông thấy Nghiêm Thanh Văn, Lữ Ngang và Lý Lý. Ba người hoặc tựa vào bàn, hoặc ngồi cạnh tường, dáng vẻ vừa mới tỉnh dậy.

Thẩm Mặc giật mình.

Ba người này là người gác ca đêm cuối cùng tối hôm qua, nhưng nhìn dáng vẻ thì tất cả họ đều ngủ?!

Người ra khỏi lực lượng lính đặc nhiệm không hề thiếu tính cảnh giác! Đáp án duy nhất là có sức mạnh nào đó khiến ba con người này ngủ say không hề có cảm giác!

Tựa như anh tối hôm qua!

Nghĩ đến điểm này, trong lòng anh căng thẳng.

Cảm giác này thực sự quá nguy hiểm. Cả căn nhà to lớn, không một ai trong mười người tỉnh táo, không thể không khiến người ta cảnh giác!

Vẻ mặt Nghiêm Thanh Văn cũng hiện lên sự kinh ngạc, hiển nhiên cũng ý thức được sự khác thường của bản thân.

“Chuyện gì xảy ra?” anh ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt lần theo âm thanh liếc về phía cửa, hỏi, “Đó là tiếng gì?”

Hình như tiếng nhạc đến từ ngoài cửa.

“Không biết, chúng tôi vừa nghe thấy.” Chu Xu đứng ở trên cầu thang, do dự nhìn cửa, “Rõ ràng âm thanh không lớn, không biết vì sao… Tôi và Tô Mạn gần như cùng lúc bị tiếng nhạc này đánh thức.”

Lữ Ngang cau mày nói: “Tại sao đột nhiên xuất hiện tiếng nhạc? Ở đâu ra?”

Anh đi tới bên cửa sổ, nỗ lực xuyên qua cửa sổ nhìn xem ngoài cửa có gì, nhưng tầm nhìn có hạn, không phát hiện bất kỳ người hay đồ vật nào khác thường.

Mọi người nghi ngờ nhìn lẫn nhau.

Tiếng nhạc tuyệt đẹp động lòng người, vui tươi và thoải mái. Đây là bản nhạc phổ biến nhất trong hộp nhạc “Thư gửi Elise” (Fur Elise). Trong tình huống này, nó có vẻ lạc lõng, như một khúc ca thôi thúc nỗi sợ hãi.

Nghiêm Thanh Văn suy nghĩ nên sắp xếp người nào đi mở cửa.

Thẩm Mặc nghĩ đến Bạch Ấu Vi ở một mình trong phòng ngủ, cuối cùng lo lắng, quay trở lại, ôm cô ra ngoài, đặt vào xe lăn cạnh cầu thang.

Mỗi khi Bạch Ấu Vi cần dậy sớm, tâm trạng đều không tốt.

Cô nhìn lướt qua mọi người, bực bội hỏi: “Đứng cả đây làm gì? Đi mở cửa a.”

Lữ Ngang suy tư một lúc, ỷ vào mình cao to, khí thế mười phần đi mở cửa.

Nửa đường bị Nghiêm Thanh Văn ngăn cản.

Nghiêm Thanh Văn đưa cho Lữ Ngang một đoạn củi, coi như vũ khí phòng thân.

Những người khác thấy thế, vô ý thức hít thở nhẹ nhàng, biểu cảm căng thẳng nhìn cánh cửa kia.

Lữ Ngang cầm thanh gỗ xù xì, con mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, từng bước một tới gần.

Thong thả…

Ổn định…

Càng ngày càng gần…

Tiếng nhạc vang lên liên tục.

Anh căng thẳng nuốt nước miếng, đang định tự tay mở cửa.

Bạch Ấu Vi không nhịn được, cau mày hô: “Ầm ĩ chết, ai ở bên ngoài vậy!”

Lữ Ngang suýt chút nữa lảo đảo!

Không ngờ tiếng nhạc cũng ngừng lại!

Một giọng trẻ con non nớt mà quen thuộc vang lên ở ngoài cửa —

“Ôi ~ chào mọi người! Ta là quan giám sát của cuộc chơi này, xem ra mọi người đã rời giường rồi, bây giờ ta có thể đi vào không?”

Mọi người: “…”

Đây là thao tác ma quỷ gì! Còn biết gọi cửa???

Hơn nữa đối phương lại trả lời!!!

Bạch Ấu Vi liếc mắt, “Tự mình vào đi? Chẳng lẽ phải do chúng tôi mời mi đi vào?”

Giọng nói ở bên ngoài không buồn không vội, thậm chí có phần hi hi ha ha:

“Ôi chao ~ bởi vì trò chơi này mang tính đặc thù, không được chủ nhân của nhà thú bông cho phép, bất luận kẻ nào đều không được vào, kể cả quan giám sát cũng không được ~”

Bạch Ấu Vi: “Ha ha, vậy mi vĩnh viễn ngây người ở bên ngoài đi!”

“Như vậy cũng không được, ta không đi vào sẽ không thể mở ra trò chơi, không mở ra thì không có kết thúc. Trò chơi không kết thúc, các người không thể đi ra ngoài — lẽ nào các người muốn vĩnh viễn ở lại nhà thú bông à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play