Liên tưởng đến dòng chữ ở trên đồng vàng, mọi người vô ý thức đều nhìn Đàm Tiếu.
Vẻ mặt Đàm Tiếu không hiểu mô tê, “Hả? Tại sao đều nhìn tôi?”
Một số người thu hồi ánh mắt, ánh mắt phức tạp.
“Tôi nói này, không phải mấy người đang trách tôi chứ!?” Đàm Tiếu từ chối cõng nồi (1), lập tức chỉ Lý Lý, “Nếu không phải hắn ta muốn xem đồng vàng, tôi căn bản không chú ý tới bên trên có khắc chữ! Muốn trách thì trách hắn ta!”
(1) Cõng nồi, từ lóng trên mạng, nghĩa đen là “vác một cái chảo sau lưng” vốn dĩ để hình dung người lưng gù. Sau này bởi vì thường được sử dụng trong ngữ cảnh gánh trách nhiệm cho người khác (gánh tội) nên Cõng nồi từ “Chịu tiếng xấu thay cho người khác” từng bước biến thành “gánh chịu sai lầm/trách nhiệm không thuộc về mình”. Nguồn: Baike.
Vẻ mặt Lý Lý táo bón: “Đó là lẽ thường của con người, có thể tha thứ được hay không? Đi ra khỏi trò chơi đương nhiên sẽ hiếu kỳ phần thưởng cuối cùng là cái gì!”
Tô Mạn cũng nói đỡ cho Lý Lý: “Muốn trách thì trách tên quan giám sát kia! Phát phần thưởng cái gì, rõ ràng cố ý hãm hại chúng ta!”
“Nói như vậy, nên trách tôi à ~?” Bạch Ấu Vi nhàn nhạt tiếp lời, “Nếu như không phải tôi dẫn dắt mọi người thông quan, đắc tội quan giám sát, e rằng nó không đưa đồng vàng cho chúng ta.”
Đàm Tiếu lập tức bao che khuyết điểm: “Sao có thể trách bà chị?! Nói như vậy, chúng ta nên trách đám người anh Phi mới đúng?! Nếu không phải hắn ta dẫn một nhóm người đến, chúng ta cũng không đi vào trò chơi!”
“Anh Phi đến bởi vì bị các người trấn lột!” Lữ Ngang nói bổ sung.
“Trấn lột bọn chúng vì bọn chúng không có lòng tốt trước! Bọn chúng định cướp đạo cụ của chúng tôi!”
“Tại sao họ biết các người có đạo cụ?”
“Nếu không phải các người bới móc, chúng tôi sẽ để lộ đạo cụ?”
Đi một vòng lại quay về.
“Được rồi, đừng như đứa trẻ ba tuổi nữa.” Nghiêm Thanh Văn vừa bất đắc dĩ lại bực bội, “Lúc này là lúc nào rồi, ầm ĩ việc này có nghĩa lý gì không?”
Mọi người im lặng.
Lặng im giằng co một lúc.
Thẩm Mặc nói: “Nếu như hệ thống trò chơi thật sự nghiêm khắc, khi quan giám sát đưa đồng vàng làm phần thưởng cho Đàm Tiếu, vì sao hệ thống không có phản ứng.”
“Có phải là phần thưởng siêu cấp không?” Đàm Tiếu nói.
Mặc dù anh không đọc sách nhiều nhưng đã chơi nhiều trò chơi, tư duy về trò chơi rất sinh động.
“Rất nhiều trò chơi trên mạng có thiết lập này. Đánh chết một con quái vật, may mắn sẽ rơi xuống chìa khóa cho một phó bản kín. Độ khó của phó bản đặc biệt rất lớn, nhưng phần thưởng rất cao, cái gì mà trang bị hi hữu ấy.”
“Xem ra đúng là chúng ta đã đi vào trò chơi…” Nghiêm Thanh Văn ngẫm nghĩ, “Mặc dù vào trong, nhưng chưa tạo thành điều kiện mở ra trò chơi, cho nên tới bây giờ chưa xảy ra chuyện gì.”
Lý Lý nói: “Có thể chân tướng giống như Chu Xu nói, chỉ khi 10 người chúng ta thay quần áo có thể mở ra trò chơi.”
“Có khả năng này…” Nghiêm Thanh Văn suy tư một lúc, liếc qua mọi người, “Ngày mai nếu như vẫn không có tiến triển, chúng ta thay quần áo thử xem?”
Mọi người nhìn nhau, không phản đối.
Nghiêm Thanh Văn lại nói: “Hơn nữa, chúng ta chưa chính thức giới thiệu lẫn nhau. Chi bằng mỗi người tự giới thiệu mình một chút, đến khi trò chơi bắt đầu, phối hợp cũng không luống cuống tay chân.”
Ba người Thừa Úy Tài, Đàm Tiếu, Phan Tiểu Tân quay đầu xem Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi.
Bạch Ấu Vi chán đến chết ngồi sưởi ấm, không lên tiếng.
Thẩm Mặc gật đầu, nói: “Hiểu nhau một chút cũng tốt.”
Lý Lý thấy mọi người đều đồng ý, không khỏi có phần do dự: “Nếu như là trò chơi đối kháng… thì sao?”
Nếu như là đối kháng, giới thiệu lẫn nhau, chẳng phải tương đương để lộ nhược điểm của mình cho đối phương?
Nghiêm Thanh Văn nói: “Khả năng đối kháng không lớn.”