Tất cả mọi người ngồi tại chỗ, rơi vào tĩnh lặng hoàn toàn.
Mười một người sống sờ sờ, không còn…
Không ai biết bọn họ gặp cái gì, cũng không ai biết bọn họ đi đâu, cứ thế theo cái ghế chuyển động sau đó tan biến không còn dấu tích.
Sắc mặt Lý Lý trắng bệch, trái tim yêu thương màu đỏ nhạt trước mặt anh ta giảm bớt một cái, hiện tại chỉ còn hai cái.
Bạch Ấu Vi thực sự cạn lời với con người này. Vừa rồi còn coi thường đề bài, đảo mắt đã đáp sai, đúng là nỗ lực tự tát vào mặt mình.
Đàm Tiếu ở bên cạnh cười to: “Đoán đúng rồi ha ha ha ha ha nấc cụt!”
Đàm Tiếu nhận được một trái tim.
Nghiêm Thanh Văn quan sát tình huống điểm số của mọi người, nhíu mày hỏi: “Lý Lý, cậu chọn đáp án nào?”
“D.” Lý Lý ấm ức trả lời, “Màu sắc cầu vồng mà, cam đỏ vàng lục lam chàm tím.”
Chu Xu tốt bụng nói cho anh biết: “Lý Lý, là đỏ cam vàng lục lam chàm tím.”
Nét mặt Lý Lý cay đắng: “Tại sao như vậy… Anh cảm giác đọc cam đỏ vàng lục lam chàm tím càng theo thứ tự…”
Đàm Tiếu đắc ý khi nhận được một trái tim, dùng hai tay đặt trước ngực tạo thành hình trái tim rồi làm động tác bắn tim về phía Chu Xu.
Chu Xu không khỏi bật cười.
“Thằng nhóc thối! Coi tao là người chết hả!” Lý Lý ngồi đối diện nổi giận, “Trước khi nháy mắt thì về nhà tự ngắm trong gương! Đừng làm trò cười!”
“Đậu xanh!” Đàm Tiếu trừng mắt lên mắng, “Ông đây tán gái mắc mớ gì tới mày! Mày nhiều chuyện vừa thôi! Lý Nhiều Chuyện!”
“Mày nói thêm câu nữa thử xem?!”
“Nói thì làm sao? Con ếch đeo kính thối tha! Có giỏi qua đây đánh tao này!”
Lý Lý không am hiểu mắng chửi người, càng không am hiểu dọa dẫm, tức giận tới mức run rẩy! Chỉ vào Đàm Tiếu nói: “Tao xem mày có thể kiêu ngạo đến khi nào! Đề tiếp theo sẽ tiễn mày về Tây thiên!”
Đàm Tiếu lấy ra mảnh ghép trò chơi khoe khoang: “Mày tiễn nổi không ~ yêu yêu, mày tiễn nổi không ~”
Lý Lý: “Đồ tóc xù não tàn (1)!!!”
(1) Nguyên văn 杀马特, nói lái từ “Smart’ trong tiếng Anh. Đây là sự kết hợp giữa vẻ bề ngoài kiểu Nhật Bản và phong cách rock Âu Mĩ, phong cách ăn mặc này thường có mái tóc dài sặc sỡ, bù xù; trang điểm đậm; quần áo hầm hố, cá tính…. Năm 2008, nó lan truyền vào Trung Quốc và tạo nên một làn sóng bắt chước mù quáng trong giới trẻ. Cư dân mạng không thấm được gu thẩm mĩ này nên nhục mạ gọi họ là “đồ sơn trại”, “não tàn”. Nguồn: Baike.
Ai chưa hiểu thì cứ liên tưởng đến HKT hồi nổi rần rần nhé.
“Hai người ầm ĩ đủ chưa?!!”
Bên kia đột nhiên bộc phát tiếng gào thét, đó là anh Phi.
Hắn ngồi trên ghế kim loại, vẻ mặt giận dữ, hai mắt đỏ sẫm, cổ nổi gân xanh!
“Vương! Bát! Đản! Mày ẫm ĩ cái gì!!! Anh em của ông đây đều chết hết, chúng mày còn có tâm trạng cãi nhau ở đây!!! Cút đi! Tất cả xéo ngay cho taoooo!!!”
Anh Phi rống lên lạc cả giọng, sau đó từng giọt nước mắt to tròn rơi xuống, che mặt thất thố khóc rống: “Không! Đã chết cả rồi! Anh em của ông đây đã chết cả rồi! Anh em của tôi…”
Mọi người im lặng.
Trong sân thi chỉ nghe thấy tiếng khóc của một người đàn ông vạm vỡ cực kỳ bi ai, đau đớn.
Bất kể trước đây mọi người có ân oán gì, lúc này đều bị trói trên bàn quay, cùng chung số phận môi hở răng lạnh.
Trong lòng mỗi người không dễ chịu.
Chết một lúc mười một người.
Ngay cả Bạch Ấu Vi cũng bất ngờ.
Bởi vì cô thực sự cảm thấy câu hỏi này vô cùng đơn giản!
Có điều kiến thức về mảng này, có ai phán đoán chính xác được? Mỗi người đều có điểm mù trong kiến thức của mình, có thể người khác thấy đề tiếp theo rất đơn giản, cô lại cảm thấy khó hiểu.
Bạch Ấu Vi yếu ớt nói: “Anh em của anh đã chết, anh đừng chỉ biết khóc. Chúng ta tìm được đường sống trong chỗ chết thì nên cười. Bọn họ cãi nhau vì tức giận. Hỉ nộ ái ố của mỗi người không liên thông, cho dù hiện tại anh thấy trên gương mặt những người này toát ra chút xíu thương tâm, thực ra chẳng liên quan quá nhiều đến anh em của anh… Biểu cảm này, xét đến cùng vì liên tưởng đến bản thân.”
Giọng của cô nhẹ nhàng, tản mạn, trong bầu không khí ngột ngạt này bộc lộ nét máu lạnh hiếm thấy.
Giống như ý chí sắt đá trời sinh.
Anh Phi căm hận ngẩng đầu, dùng sức nhìn chằm chằm Bạch Ấu Vi, hung tợn!
Tựa như ném toàn bộ hận thù vào người một mình Bạch Ấu Vi!
— Nỗi hận với trò chơi! Nỗi hận với thế giới! Nỗi hận với bản thân mình! Toàn bộ sự thù hận!
Mặt Bạch Ấu Vi không thay đổi nhìn hắn: “Ban nãy anh khóc đau đớn như thế, lẽ nào chỉ vì anh em của mình à? Không có chút nào khóc vì bản thân?”
“…” anh Phi không nói gì, chỉ có mắt đỏ hơn.
Quan giám sát nói: “Trò chơi, tiếp tục –“
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT