“Đợt thứ hai là buộc phải trả lời, tổng cộng 36 đề.

Loại đề là chọn một trong bốn, đề trắc nghiệm.

Bài thi yêu cầu tất cả người chơi tham gia, do kim đồng hồ ngẫu nhiên rút ra một vị người chơi, người chơi sẽ chọn trong kho đề sở trường của mình, cũng có thể chuyển quyền lựa chọn cho bất kì người chơi nào ở đây mà chưa bị loại.

Trả lời đúng cộng 1 điểm, tối đa được cộng 3 điểm;

Đáp sai trừ 1 điểm, người bị 0 điểm bị đào thải ra khỏi cuộc chơi.”

Ông lão áo choàng xám tuyên bố quy tắc, dừng lại hai giây, mở miệng lần nữa:

“Người tiết lộ đáp án, không quan tâm đến tích phân trực tiếp bị loại.”

Tâm trạng mọi người ở đây bất an nhìn lẫn nhau.

Ánh mắt Bạch Ấu Vi nhìn quét một vòng, trong tất cả mọi người, gần một nửa số người sở hữu điểm.

Người phe cô và đội của Nghiêm Thanh Văn nhanh nhẹn chiếm được ưu thế lúc đầu. Sau đó vì có quá nhiều người tham dự tranh nhau trả lời, cho dù biết rõ đáp án, cũng khó cướp được cơ hội trả lời.

Hiện tại điểm nhiều nhất là Phan Tiểu Tân và Lý Lý, tích đầy 3 điểm.

Cô và Nghiêm Thanh Văn 2 điểm.

Thẩm Mặc và Chu Xu 1 điểm.

Còn dư lại Đàm Tiếu, Thừa Úy Tài, Lữ Ngang, đều là 0 điểm.

Phía Anh Phi cũng có mười mấy người 0 điểm.

Nhóm người này sẽ là nguy hiểm nhất, bởi vì vòng thi buộc phải đáp tiếp theo, nếu như không trả lời được, bọn họ không có điểm để trừ sẽ bị trực tiếp đào thải.

Bạch Ấu Vi bắt đầu hơi cau mày.

Lữ Ngang là người của Nghiêm Thanh Văn, cô không quan tâm, Thừa Úy Tài là giáo viên, gặp phải câu hỏi hẳn là đáp được, cô tương đối lo lắng cho Đàm Tiếu.

Có điều… trong tay Đàm Tiếu còn có một mảnh ghép trò chơi, thời khắc mấu chốt có thể lấy ra bảo đảm mạng sống.

Bạch Ấu Vi hỏi quan giám sát: “Quy tắc yêu cầu người chơi không được tiết lộ đáp án, như vậy có thể nói chuyện với nhau không?”

“Được.” ông lão áo choàng xám khàn khàn trả lời, “Các người có thể tự do nói chuyện với nhau, nhưng… Nếu trong lúc nói chuyện với nhau bị hệ thống phán đoán là gợi ý hoặc ra ám hiệu về câu trả lời thì cũng bị nốc-ao.”

Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, hỏi lần nữa: “Nếu như lúc tôi nói chuyện cố tình lừa người khác thì sao?”

Vừa dứt lời, lập tức có người không tin nổi nói: “Đệt! Thật độc ác!”

Hầu như tất cả mọi người trợn mắt nhìn cô.

Vẻ mặt Bạch Ấu Vi không sao cả, lẳng lặng nhìn quan giám sát.

Ông lão áo choàng xám im lặng một lúc, trả lời cô: “Bất kể đáp án đúng hay sai, đều bị hệ thống coi là gợi ý hoặc ra ám hiệu.”

Cho nên bất kể là đưa đáp án thật hay giả, chỉ cần dính dáng đến đáp án thì không được nói

“ok~ tôi đã hiểu.” Bạch Ấu Vi thả lỏng nói, “Có thể bắt đầu.”

Ông lão áo choàng xám: “Những người khác có câu hỏi không?”

Mọi người không cam lòng nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Lúc này nói cái gì cũng vô dụng, dù cho trong lòng tức tối cỡ nào cũng chỉ có thể nhận mệnh!

Thừa nhận quy tắc!

Thừa nhận trò chơi!

Ngoan ngoãn làm một con thú bông bị giật dây!

Cam chịu số phận!

Quan giám sát cao cao tại thượng tuyên bố: “Như vậy, vòng buộc phải đáp thứ hai, hiện tại, bắt đầu –“

Kim đồng hồ màu đen chậm rãi xoay tròn, sau đó tốc độ nhanh hơn.

Nhanh hơn.

Nhanh hơn nữa.

Không ngừng nhanh hơn…

Quan giám sát đứng ở trục xoay, kim đồng hồ dưới chân không ngừng xoay tròn, áo choàng dài trên người lại không bị ảnh hưởng, yên tĩnh rũ xuống, như u linh bất động.

Toàn bộ sân thi chỉ nghe được âm thanh ma sát với không khí vù vù.

Sau đó kim đồng hồ bắt đầu giảm tốc độ, sự yên tĩnh dẫn đến bầu không khí ngột ngạt theo đó lên đến đỉnh điểm!

Kim đồng hồ từ từ trôi qua trước mặt Bạch Ấu Vi, số 5, số 6, số 7… 11, 12, 13…

Càng ngày càng chậm.

16…

17…

Đôi mắt mấy người phía sau trợn to, con ngươi hầu như sung huyết!

Kim đồng hồ màu đen lấy tốc độ thật chậm, chậm rãi trôi qua trước mặt số 18, cuối cùng dừng ở trước số 19 —

Trong nháy mắt!

Toàn bộ tấm bảng hình chữ nhật có viết chữ phát sáng!

Màu đỏ chói mắt!

“Người chơi số 19, mời chọn một loại đề.” ông lão áo choàng xám khàn khàn lạnh lùng nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play