Thẩm Mặc cười, bỏ búp bê vào trong túi vải của cô.
“Không cần thiết.” anh giơ tay xoa đầu cô, “Bọn anh sẽ về sớm, em giữ lại đạo cụ, ngộ nhỡ bên này gặp chuyện không may thì còn xử lý.”
Bạch Ấu Vi bĩu môi, không vui.
Lúc này, dưới chân hơi rung một lần nữa.
Sắc mặt Bạch Ấu Vi càng xấu xí.
Cô biết quái vật kia lại đến gần, Thẩm Mặc và Đàm Tiếu phải lên đường.
“Đi.” Thẩm Mặc đặt chai nước đường phèn bạc hà vào trong lòng cô, ngồi dậy, “Em cất kỹ vào trong, cảm thấy buồn nôn thì uống một ngụm.”
Đàm Tiếu cũng nói: “Vi Vi, chờ tôi và anh Mặc tìm được lối ra, chúng ta có thể ra ngoài!”
Vẻ kiêu căng của Bạch Ấu Vi cuối cùng nhạt bớt, ngược lại giả vờ có phần đáng thương, mềm mại: “Hai người về sớm nhé…”
Hai người một trước một sau ra khỏi cửa tiệm.
Cơn chấn động mạnh hơn, hình như không đi con đường này. Thẩm Mặc đoán phương hướng, động lanh lẹ dẫn dắt Đàm Tiếu đi về hướng trung tâm địa chấn.
Bạch Ấu Vi ở bên cửa sổ nhìn một lúc, bị Thừa Úy Tài khuyên bảo đi vào bếp.
Bọn họ khép lại cánh cửa đầy thịt, chỉ chừa một khe hở để quan sát tình hình bên ngoài.
Cường độ chấn động xa dần, con rắn lớn mập mạp kia dường như đang đi lung tung để tìm kiếm thức ăn.
Một lúc sau, nó càng ngày càng xa, xung quanh quay về yên tĩnh…
Tất cả tĩnh lặng.
Toàn bộ người trong bếp đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó họ cảm thấy lo lắng cho hai người đi ra ngoài.
“Hi vọng hai người thuận thuận lợi lợi.” thầy Thừa thở dài cầu khẩn.
Phan Tiểu Tân yên lặng nhìn Thừa Úy Tài và Bạch Ấu Vi. Ở lại chính là già, tàn, trẻ trong đội, điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng bất an…
Bạch Ấu Vi cau mày không nói chuyện.
Cô ôm bình nước uống một ngụm, tâm trạng vẫn bực bội, thấy trong nước nổi vài mảnh lá bạc hà, ngón tay trắng trẻo vươn ra vớt một mảnh, đặt ở trong miệng nhấm nuốt.
Mùi vị man mát và hơi chát nhẹ hòa tan mùi máu tươi trong hơi thở, cảm giác thoáng thoải mái một ít.
Cô liếc nhìn người đàn ông nửa chết nửa sống trên mặt đất, hỏi: “Mấy người đồng đội của anh chết như thế nào?”
Người đàn ông ngẩn người, trả lời: “… Chúng tôi đi theo sau rắn muốn tìm lối ra, lúc rẽ bị nó phát hiện, chưa kịp chạy trốn… Bọn họ bị ăn sạch, chân tôi cũng bị thương.”
Bạch Ấu Vi lại hỏi anh: “Anh từng thấy những người khác không?”
Trên mặt anh ta càng thêm mờ mịt: “Không… Tôi vẫn trốn ở đây, không dám đi ra ngoài, nếu không phải các người đột nhiên xông tới, tôi còn không biết có nhóm người khác vào mê cung.”
Bạch Ấu Vi mấp máy môi, nhìn ra phía ngoài, trong lòng yên lặng cân nhắc thời gian.
Cô nhớ lúc trước Thẩm Mặc từng nói — có năm người vào mê cung, một người trong số đó bị thương, cuối cùng toàn bộ năm người rời khỏi mê cung.
Điều này nói rõ độ khó của mê cung không lớn, trừ khi năng lực năm người kia nghịch thiên.
Lẽ nào năm người kia thực sự có thiên phú bẩm sinh?
Cô không cho rằng người từng có kinh nghiệm thăng cấp số liệu như cô và Thẩm Mặc thua kém năm người kia.
Thêm nữa, trong mê cung gương, chỉ cần tìm đúng ý nghĩ có thể rất nhẹ nhàng đi ra khỏi mê cung. Mê cung tồn tại không thể nào chỉ vì để người chơi và quái vật lớn đấu với nhau!
Bạch Ấu Vi đau đầu, mùi thịt xung quanh xông vào mũi làm cô muốn ói.
Cô ngẩng đầu lên, lại uống một ngụm nước bạc hà, xuyên qua bình thủy tinh trong suốt, thấy bên ngoài nhà hàng có một cái bóng mơ hồ đang di động.
Phan Tiểu Tân hồi hộp rụt về phía sau, dùng giọng nhỏ xíu: “Là cái kia… quái vật không có da.”
Thầy Thừa vội vàng đóng kín cửa, lưng dán sát cửa, nét mặt nghiêm trọng, căng thẳng.
“Chỉ có một con, không cần sợ… Nó không phát hiện được chúng ta.”
Ông cầm cây gậy, thấp giọng dặn dò Bạch Ấu Vi và Phan Tiểu Tân: “Hai đứa rời xa một chút, đừng sợ, tôi canh ở đây, sẽ không để nó đi vào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT