Chu Hiểu Phân không nhịn được nói: “Chỉ có mười mấy tuổi, làm sao cô có thể nghĩ ra biện pháp đùa giỡn người khác ác độc như thế? Bác sĩ người ta không thù không oán với cô, còn mẹ của cô nữa, tại sao cô lợi dụng cả mẹ ruột mình hả? Lúc mười mấy tuổi, tôi đã giúp đỡ trong nhà làm việc, trẻ con không thể nuông chiều, nếu không sớm muộn sẽ mắc lỗi.”

Ánh mắt Bạch Ấu Vi lạnh lùng nghiêng mắt nhìn qua, cười một cái không có nhiệt độ.

“Ngô Lệ Lệ, tôi cảm thấy được đóa hoa trên mặt đất kia thật đẹp mắt, cô lấy giúp tôi đi.”

Ngô Lệ Lệ hoảng sợ lắc đầu: “… Tôi tôi tôi tôi tôi tôi không dám nhặt.”

Bạch Ấu Vi nói: “Được, không lấy thì tôi bảo anh tôi đánh cô.”

Thẩm Mặc: “…”

Hai mắt Ngô Lệ Lệ rưng rưng cúi người xuống, run lẩy bẩy nhặt bông hoa trên sàn nhà.

Chuẩn xác mà nói, cô ta nâng lên, bởi vì bông hoa bị kéo đứt to như cái vòi con voi, nụ hoa càng to tròn, nặng trình trịch rủ xuống.

Lúc đưa qua, Thẩm Mặc tự tay ngăn lại. Anh quay đầu hỏi Bạch Ấu Vi: “Em cầm nổi không?”

Bạch Ấu Vi: “Sức của em khỏe hơn nhiều.”

Thẩm Mặc hơi suy tư, biết cô gái này không giải tỏa cơn giận tuyệt đối không bỏ qua, vì vậy anh buông tay, lại ngồi xuống.

Bạch Ấu Vi cầm một đầu bông hoa, chẳng chờ nửa giây, trực tiếp đập vào mặt Chu Hiểu Phân.

— Bốp!

Lần này đánh ác hơn cả cái tát!

Chu Hiểu Phân đau nhức kêu một tiếng, cả người ngã xuống! Cộng cả cái ghế đổ rầm xuống đất!

Cô ta giống như quay về lúc bị chồng đánh, rõ ràng trên mặt chỉ bị đánh một cái, cả người co quắp trên mặt đất, vừa run rẩy vừa yếu ớt cầu xin: “Đừng đánh em… Đừng đánh em, em sai rồi…”

Ngô Lệ Lệ không đành lòng nhìn thẳng.

Trong mắt Bạch Ấu Vi không có nửa phần độ ấm, lạnh lùng nói: “Cô có con không? Tốt nhất không có, kẻ bất lực đến bản thân mình không che chở được, ngàn vạn lần đừng sinh con. Đứa con cũng không muốn bị cô sinh ra.”

Quan giám sát nhìn một lát, cười: “Không phải tôi muốn cắt ngang chuyện của hai người, thế nhưng… có phải nên tiếp tục trò chơi hay không?”

Nó nhìn về phía Chu Hiểu Phân trên đất, lễ phép hỏi: “Thưa bà, lời thật lòng hay là mạo hiểm lớn?”

Chu Hiểu Phân nằm trên mặt đất, trong chốc lát chưa đứng dậy.

Quan giám sát: “Muốn bỏ quyền à? Ồ, tự động bị loại chưa chắc không làm được…”

Nhắc tới hai từ “Bị loại”, Chu Hiểu Phân cố kìm nén cơn run rẩy, mặt cô đầy nước mắt đứng lên, cầm một lá bài trắng ở trên bàn.

“Tôi chọn lời thật lòng…”

Cô mở lá bài:

[Lời thật lòng: Bạn có từng hại người nào không?]

Chu Hiểu Phân sửng sốt.

Bạch Ấu Vi ngồi ở bên cạnh cô ta, “chậc” một tiếng, “Lại là vấn đề buồn tẻ này, chẳng có chút mới mẻ nào.”

Chu Hiểu Phân ôm khuôn mặt hơi sưng, ngượng ngùng nói: “Tôi không có… Chưa hại người nào…”

Chưa dứt lời, lá bài trắng trong tay cô bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ, lóe sáng tựa như còi báo động.

“A… Lá bài biến thành màu đỏ.” Quan giám sát cười nói, “Đây là nhắc nhở do trả lời sai lầm, liên tục đáp sai hai lần, là bị loại.”

“Nhưng mà tôi!..” Chu Hiểu Phân vô ý thức thanh minh, miệng mở ra chợt nhắm lại, con mắt nhìn chằm chằm lá bài liên tục tỏa ra màu đỏ, sắc mặt càng ngày càng trắng, môi không ngừng run rẩy.

Cô nói không, bị trò chơi hệ thống phán đoán rằng đáp sai lầm.

Nếu như tiếp tục phủ nhận, chắc chắn cô sẽ bị loại bỏ!

Nhưng mà…

Nhưng cô thật sự chưa từng hại ai!

Chỉ có duy nhất một lần…

Chỉ có lần kia…

Chu Hiểu Phân ngu ngơ ngẩng đầu, nhìn từng người chơi trước mắt, bọn họ đang đợi câu trả lời của cô.

“Tôi…” cô há miệng, giọng nói khàn khàn, “Em gái tôi… Có một lần con bé đến thăm tôi, bị chồng tôi nhốt ở trong phòng, nó… Nó gõ cửa từ bên trong, muốn tôi mở cửa cứu nó, còn muốn tôi báo cảnh sát… Nhưng mà tôi không dám, tôi không thể báo cảnh sát! Nếu không tôi sẽ bị chồng tôi đánh chết! … Về sau, nó nói muốn tố cáo chồng tôi! Như vậy sao được? Đều là người một nhà, kiện cáo lên tòa án thật mất mặt? Hơn nữa một đứa con gái như nó gặp chuyện này làm sao có thể gióng trống khua chiêng? Về sau làm sao nó lập gia đình được? Tôi cũng vì tốt cho nó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play