*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu như một con thú nhỏ, cắn xé kẻ thù theo bản năng.

——————————————————————————————————

Hoàng hôn đang dần buông xuống, và trước khi Valentino kịp hoàn thành bức tranh, Conrad đã thức dậy. Cậu mơ mơ màng màng dụi mắt, ngồi dậy với mái tóc vàng bù xù. Bình thường chỉ cần có chút tiếng động thôi là Valentino liền nghe thấy, nhưng hôm nay Valentino lại vô cùng tập trung.

Vì vậy Conrad không đi dép lê, cẩn thận dùng chân trần giẫm lên tấm thảm dài màu trắng tinh. Cậu nhón chân đi rón rén, cố gắng dọa Valentino từ phía sau.

Khi nhìn thấy tờ giấy vẽ của Valentino, cậu đã rất bất ngờ đến nỗi quên mất mình định làm gì.

Trong bức tranh là một khu vườn ngoài trời với gam màu tươi sáng, còn có những tia sáng lấp lánh ngưng tụ trong từng giọt nước bắn tung tóe ra từ đài phun nước nho nhỏ. Giữa những khóm hoa tulip, loa kèn và cẩm chướng tươi tắn, đập vào mắt là sắc xanh biêng biếc khiến người ta có cảm giác như có cơn gió mùa hạ của Địa Trung Hải đang thổi qua bên má. Giữa sân vườn có một chiếc ô đi biển màu be, dưới tán ô to lớn là hai chiếc ghế mây được đan tinh xảo. Những chiếc ghế mây được bọc đệm nhung tím mềm mại, mà một trong những chiếc ghế đó còn có một chàng thanh niên đang ung dung ngồi...

Chàng thanh niên tóc vàng kia thả một chân xuống, chân còn lại vắt vẻo trên thành ghế. Chàng trai không mặc gì, dựa vào một bên tay vịn, đang thản nhiên nghịch chiếc mũ phớt màu nâu. Bất kỳ ai đứng giữa khung cảnh vườn tược tráng lệ như vậy cũng sẽ bị lu mờ. Nhưng dáng vẻ không mấy chuyên chú cùng nước da trắng lạnh của chàng trai trẻ đã khéo léo tạo nên sự hài hòa tuyệt vời với khu vườn được cắt tỉa kỹ càng.

Lúc này Valentino đặt bút xuống và duỗi cái gáy cứng đơ của mình. Quay đầu lại, anh thấy Conrad đang nhìn bức tranh một cách si mê. Dáng vẻ khi cậu say mê, đôi mắt luôn ánh lên vẻ ngây thơ, sự ngây thơ đó có phần vượt ra khỏi tầm hiểu biết của thế giới. Ánh nắng hoàng hôn dịu nhẹ bao quanh cậu, có cảm giác như cậu không thuộc về chiều không gian tầm thường này.

Valentino nhìn ánh sáng đang nhảy múa trên mặt cậu, bất giác buông tiếng thở dài.

Nghe tiếng anh thở dài, Conrad mới hoàn hồn lại. Cậu quên mất mình định hù doạ anh: "Sao vậy? Đây là... tranh vẽ tôi sao? Đẹp quá, ý tôi là những bông hoa kia... Sẽ càng đẹp hơn nếu anh có thể vẽ chiếc áo len yêu thích của tôi."

Valentino lắc đầu, nở một nụ cười tự giễu bất lực: "Không... Tôi không nên vẽ em. Chỉ có Chúa mới có thể vẽ được em."

Conrad khó hiểu nói: "Có gì mà nên với không nên đâu? Tôi thích tranh của anh lắm. Nếu anh không thích thì cứ việc đưa nó cho tôi, đây là lần đầu tiên có người vẽ cho tôi đó. Nhưng mà tôi chưa từng đi đến vườn hoa nào xinh đẹp như vậy, đây là ở đâu thế?"

Valentino im lặng một lúc, nhưng vẫn trả lời cậu: "Đó là lâu đài của tôi bên bờ hồ Como. Ngoại trừ khu vườn được xây dựng sau này, cảnh quan thiên nhiên ở đó cũng rất đẹp."

Mặc dù Conrad biết Valentino là một quý tộc, nhưng cậu vẫn choáng váng khi nghe thấy từ "lâu đài." Đó là một cuộc sống mà cậu không thể tưởng tượng nổi, cậu nói một cách ghen tị: "Tuyệt thật. Những người giàu có đều có khu vườn của riêng mình. Sân nhà tôi chỉ trồng có cây rau dền và đậu Hà Lan, nhưng màu xanh lá cây cũng rất đẹp."

"Nếu em thích khu vườn này, tôi có thể đưa em đến sống ở bên hồ Como vài ngày. Tất nhiên bức tranh này có thể tặng cho em, nhưng em phải hứa với tôi một điều. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, hãy dẫn tôi về nhà em một lần. Tôi muốn nhìn thấy mảnh sân nơi em lớn lên." Mặc dù đắm mình trong thơ ca và triết học, nhưng Valentino ít nhiều cũng thừa hưởng sở trường kinh doanh từ ông ngoại mình, một doanh nhân thành đạt—— thương lượng tương xứng. Nhưng sau khi nói xong, anh lại nghĩ đến chuyện khác. Lời nói của anh đã mặc định rằng cuộc cách mạng sẽ không kéo dài và cuối cùng mọi thứ sẽ sóng yên biển lặng.

Nhưng khi nào chúng ta mới có thể mở ra bước ngoặt đó? Sau bước ngoặt đó, mọi người sẽ phải đối mặt với những gì? Đập đi xây lại hay là không ngừng đổi mới?

Conrad nghe Valentino nói xong càng bối rối hơn. Cậu không biết đối với Valentino, người đã nhìn thấy qua rất nhiều thứ, thì sân của một người nghèo sẽ có gì đáng xem, nhưng điều này không khó. Mẹ và chị gái cậu chắc chắn sẽ rất vui khi thấy cậu có một người bạn như vậy, vì vậy cậu đã đồng ý.

Hai người cùng nhau ăn tối, Conrad mang theo đã được đóng khung rời đi. Mấy ngày nay cậu đều ở khách sạn du Cap, cần trở về lấy ít quần áo, tiện đường đi thăm Barbara với mấy đứa nhỏ của cô.

***



***

De Ville vẫn đang cố tìm cách liên lạc lại với Valentino và Conrad. Nghĩ đi nghĩ lại, gã nghĩ vẫn cần phải lôi kéo hai người này. Nếu như tháng 5 này gã có thể kết bạn với hai người họ, cùng xuất bản một số tờ báo, thì không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ có lợi cho uy tín của gã trong giới chính trị trong tương lai—— tất nhiên với tiền đề là cánh tả lên nắm quyền thành công.

Khi gã mở tờ báo hôm nay và đọc hết cả hai mặt, gã bất ngờ phát hiện ra rằng cơ hội đã đến. Gã không cần suy nghĩ cách viết bức thư liên lạc đó nữa.

Trong cuộc biểu tình ở khu phố Latinh đêm qua, có thêm một số công nhân và sinh viên bị bắt. Mặc dù trong ảnh có quá nhiều người biểu tình, không thể nhìn rõ mặt từng người nhưng trong danh sách đính kèm rõ ràng có tên của Conrad. Nếu bây giờ gã viết thư cho Valentino, bày tỏ ý muốn tìm một số sinh viên từ Sorbonne cùng lên báo phản đối, yêu cầu trả tự do cho những công nhân và sinh viên này, thì liệu anh ta có còn thờ ơ như vậy nữa không?

Nghĩ đến đây, De Ville nở một nụ cười châm chọc, nhàn nhã trải ra tờ giấy viết thư.

Mặt khác, Valentino phát hiện ra Conrad vẫn chưa trở về khách sạn du Cap vào ngày hôm sau như đã hẹn. Anh nghĩ rằng có thể cậu bị trì hoãn vì một số việc ở xưởng hoặc là đi thăm Barbara, nhưng Conrad đã không quay lại trong một thời gian dài. Anh ta định đến căn nhà thuê của Conrad tìm cậu, nhưng trước đó anh ta phải đọc báo và thư của De Ville từ người phục vụ.

Anh nhìn bức ảnh nhỏ mờ mờ trên báo, cảnh lính canh hung hãn bao vây và đánh đập hai thanh niên, nghĩ rằng có Conrad ở giữa, tay chân anh tê dại, máu khắp người đều dồn lên não. Anh ngồi xuống, lùa tay vào tóc, buộc mình phải bình tĩnh lại. Đầu tiên anh phải viết một bức thư ngắn trả lời De Ville. Sau khi nhờ người gửi nó đi, anh kéo rèm cửa sổ lại và nhốt mình trong căn phòng tối một lúc.

Cuối cùng, anh quyết định thực hiện một cuộc gọi đến Ý.

***

***

Đêm đó Conrad đã về đến nhà cho thuê an toàn. Ngày hôm sau, cậu đến thăm Barbara, nhưng tình cờ gặp cô đang chuẩn bị đi ra ngoài tham gia biểu tình. Conrad suy nghĩ một chút rồi đi cùng cô, còn mấy đứa nhỏ được Barbara giao cho bà hàng xóm tốt bụng. Trên đường đi, cậu cũng kể cho Barbara nghe một số điều thú vị mà Valentino đã nói với mình, hy vọng sẽ làm nhẹ bầu không khí.

Conrad và Barbara đang cầm những tấm biển và hô to khẩu hiệu với đám đông. Không biết Barbara đã nhìn thấy gì mà sắc mặt cô ấy đột nhiên thay đổi. Conrad nhận ra và nhìn theo ánh mắt của cô ấy—— trong số những người đang đánh sinh viên bên đường có tên cảnh sát vén váy cô lần trước!

Rất nhanh, bạo loạn trên đường phố đã thu hút sự chú ý của mọi người, và họ chỉ hận không thể có nhiều đá lót đường hơn. Conrad và Barbara chen chúc trên đường phố, định đi lên đỡ cậu sinh viên đang ôm đầu ngồi xổm trên đất để ngăn cho không bị đánh vào vị trí quan trọng.

Tên cảnh sát cũng nhìn thấy Barbara—— người phụ nữ với mái tóc ngắn đặc biệt dễ thấy trong đám đông. Gã ta cũng nhận ra cô, vừa vung mạnh dùi cui, vừa cười nhạo cô: "Đồ ngu! Cô còn cầm tấm biển ngu ngốc đó làm gì? Tên đàn ông của cô sẽ không quay lại đâu! Cô đi làm gái điếm so với đi đứng đường còn có ích hơn nhiều, nếu không thì lấy đâu ra tiền mà chôn cất tên đàn ông của mình!"

Barbara nghe xong mấy lời này, còn chưa kịp hành động thì Conrad đã bất chấp lao tới và đá mạnh vào tên cảnh sát. Cậu cao to hơn nhiều so với tên cảnh sát, và cũng khoẻ hơn nên thoắt cái tên cảnh sát đã ngã lăn ra đất. Nhưng mà nửa tháng qua bọn cảnh sát cũng đã tích lũy được không ít kinh nghiệm để đối phó với mấy tên cực đoan, huống chi bọn họ còn có vũ khí. Conrad không biết nhiều kỹ năng ẩu đả như Kurt nên nhanh chóng đã bị đánh gục, nhưng cậu vẫn cố gắng chống trả và đấm những tên lính canh bất cứ khi nào có cơ hội. Cậu như một con thú nhỏ, cắn xé kẻ thù theo bản năng.

Barbara và những sinh viên, công nhân khác muốn xông vào để giúp họ, nhưng ngay sau đó cảnh sát từ nơi khác chạy đến, có trang bị hơi cay và dùi cui. Cuối cùng dưới sự nhắc nhở của một số người còn giữ lại lý trí, họ không đánh Conrad và đám sinh viên đến chết mà dùng tư thế vũ nhục kéo họ về đồn cảnh sát.

Barbara nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng của Conrad đã bị vấy máu. Đầu cậu bị rách và chảy nhiều máu đến nỗi cô thậm chí không thể nhìn thấy liệu cậu có đang mở mắt hay không. Cô bất lực gào lên, những giọt nước mắt tự trách và tức giận không ngừng tuôn rơi. Nhưng cô có thể làm gì được? Cô chỉ có thể yêu cầu những sinh viên đại học có thể viết thêm một tên nữa trên bảng hiệu, và khi nào danh sách này mới dừng lại? Tiếng khóc tuyệt vọng của cô rất nhanh đã bị át đi bởi tiếng gào thét đầy giận dữ của đám đông.

Trong hai ngày không biết tung tích của Conrad, De Ville đã dùng sức ảnh hưởng của mình để tập hợp một số sinh viên, sau đó những sinh viên đó truyền tin tức, tất cả mọi người cùng viết một lá thư phản đối. Tất nhiên, nội dung của lá thư chủ yếu được soạn thảo bởi De Ville. Gã nói về quyền của người dân trong Hiến pháp Pháp từ Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền năm 1948, từ các tình huống trên khắp châu Âu cho đến sự tất yếu của những người thanh niên xuống đường ở Pháp vào tháng 5 này. Trích dẫn thêm các bài phát biểu gần đây của Sartre và một số cuộc thảo luận của các nhà triết học cánh tả cấp tiến, mang theo chút kích động khi mô tả chi tiết về lý tưởng cách mạng của những người trẻ tuổi cùng tình trạng bị áp bức của trí thức và công nhân. Tất cả sinh viên đều ký tên.

Ngay khi gã định gửi một bản sao của bài viết cho Valentino, thì gã đã nhận tin nhắn từ bên kia trước—— thông qua cuộc đàm phán giữa công đoàn và cảnh sát, cảnh sát đã quyết định chấm dứt việc giam giữ Conrad. Nhưng hôm nay là chủ nhật, cần phải đợi đến thứ hai để đón cậu ấy ra ngoài.

De Ville tức đến mức vứt bỏ bản thảo, sắc mặt tái nhợt. Gã đập mạnh chiếc bàn gỗ, một cơ hội tuyệt vời như vậy mà đã để vụt mất! Mặc dù bài viết này vẫn có thể được gửi lên báo, dù gì thì ngày nay mọi người thích đọc những thứ như vậy. Nhưng cũng vì thế mà nó sẽ nhanh chóng bị lãng quên, bởi vì những bài viết như vậy được cập nhật quá thường xuyên.

Gã thực sự không thể hiểu tại sao Conrad lại được trả tự do chỉ sau hai ngày. Mặc dù có nhiều tin đồn về việc công đoàn tích cực tổ chức cho công nhân tham gia biểu tình, thậm chí là trang bị vũ khí cho công nhân, nhưng theo quan sát của gã, thực chất công đoàn chỉ đứng đằng sau hô khẩu hiệu chứ chả quan tâm một công nhân cụ thể nào.

Trừ khi có ai đó giúp Conrad. Nếu là Valentino thì thật là không tưởng. Anh ta là một quý tộc, làm sao anh ta có thể thuyết phục công đoàn giúp anh ta? Cho dù anh ta có khả năng như vậy, nhưng dù gì anh ta cũng là người Ý, làm sao có thể liên lạc với cảnh sát khu vực này nhanh như vậy?

Gã dù đang suy nghĩ, nhưng cũng không ngơi tay, còn viết một bức thư hồi âm cho Valentino, bày tỏ sự háo hức muốn cùng anh ta đi đón Conrad trở về. Đây là một chiến thắng đáng để ăn mừng, và Conrad chắc chắn là anh hùng của cánh tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play