Cậu chìm vào giấc mơ này đến giấc mơ khác.
——————————————————————————————————
Conrad được Valentino dẫn dắt, chìm vào giấc mơ này đến giấc mơ khác. Mới đầu, cậu như trở về lần đầu tiên xuống đường vào tối hôm đó, mơ mơ màng màng bị đẩy đi trong đám đông, bên tai còn có tiếng hò hét ồn ào cùng tiếng hát cao vút. Sau đó, cậu dường như trở lại ngôi làng mà mình đã sống khi nhỏ: ở đó có một con sông lớn, bên cạnh dòng sông là một đồng cỏ êm hơn cả giấc mơ, và cậu rất thích lăn lộn trên đồng cỏ đó. Nhưng lần này cậu không ở trên đồng cỏ, mà trôi dọc theo dòng sông vàng—— khi màn đêm buông xuống, dòng sông sẽ phát sáng ánh vàng bí ẩn.
Cậu đang lênh đênh trên sông, một nửa là ánh sao lấp lánh, một nửa là bầu trời đầy sấm và chớp đang dồn về phía cậu. Cậu giơ tay lên, nhưng lại không nhìn thấy bản thể của mình, nhưng lại có thể nhìn thấy những thung lũng màu mỡ và những dãy núi hùng vĩ ở phía xa. Cậu không nghe thấy tiếng sấm ầm ầm mà chỉ nghe thấy tiếng ong hút sương rất nhỏ.
Cậu cứ trôi bồng bềnh theo dòng nước, nhưng không sợ mình sẽ bị lạc, bởi vì đã có một đôi tay dịu dàng và mạnh mẽ luôn nâng đỡ cậu.
Valentino nhìn vẻ mặt đau đớn xen lẫn vui sướng của Conrad, đau lòng vuốt ve vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cậu. Khi đối mặt với chàng trai đơn thuần, rụt rè nhưng mạnh mẽ này, trái tim anh ta mất bình tĩnh hơn nhiều so với vẻ ngoài, chỉ là
cuộc đời chiêm nghiệm* đã dạy anh ta tính tự trọng và kiềm chế.
Nhiều năm qua, anh ta đã dồn hết tất cả tâm tư của mình vào sự nghiệp, đó là thông qua sáng tác tìm ra trạng thái hài hòa của tâm hồn. Đối với mục tiêu này mà nói, phẩm chất quan trọng nhất hay còn gọi là phương pháp quan trọng nhất chính là tiết chế, vì vậy tình cảm của anh ta lý trí một cách lạnh lùng. Cách mạng đối với anh dường như là một sự điên cuồng không thể kiểm soát được, nhưng đó là sợi dây tất yếu phải đi qua trước khi tiến đến một xã hội tốt đẹp, cũng giống như sáng tạo phi lý là cách để đạt được sự hài hoà. Anh ta phải ủng hộ nó, nhưng đồng thời lại bác bỏ nó.
Conrad hoàn toàn khác với anh, và anh biết điều đó ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu. Thế giới của anh ta bị hai trật tự cơ bản chi phối nghiêm ngặt, trong khi Conrad mang trong mình sự hồn nhiên và vô tri của một đứa trẻ. Tuy đời sống sinh hoạt của anh ta có sự tiết chế, nhưng dù gì anh ta cũng là một người làm nghệ thuật. Không có một nghệ sĩ nào sẽ làm ngơ trước vẻ đẹp chân chính, ngoại trừ những kẻ giả mạo thẩm mỹ kém.
Conrad là buổi hoàng hôn trong ngày thu nhẹ nhàng, báo hiệu những ngôi sao buổi tối sắp đến hoặc có lẽ những vì sao đó đã rơi vào trong mắt anh. Valentino không biết vì sao cậu lại có khí chất như vậy, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ. Anh ta thích "Idylls" của Virgil và đã đọc nó hơn một lần, khung cảnh bình dị trong đó đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của anh, và Conrad còn đẹp hơn bất kỳ đoạn thơ nào trong "Idylls". Giờ phút này, hoàng hôn ngày thu đang bị thiêu đốt dưới bàn tay khéo léo và linh hoạt của anh.
Khi Conrad tỉnh lại thì đã là chiều hôm sau. Valentino đã ăn mặc gọn gàng và đang ngồi vẽ ở bàn làm việc, nhìn vào nét vẽ thì có vẻ là đầu của một con hổ. Anh ta thấy Conrad đã thức dậy, dừng công việc trong tay, rót một ly rượu vang ấm và lấy hai chiếc gối để lót phía sau cho cậu.
Conrad nhấp một ngụm rượu ấm trong khi Valentino đang đứng đó, bình tĩnh nhìn xuống cậu. Anh ta nghĩ, con hổ chưa kịp vẽ xong có lẽ không có cơ hội đưa nó rồi, Conrad sẽ rời đi ngay.
Anh ta không biết mình đã đợi bao lâu, một giây, một phút hay là một thế kỷ. Dù sao thì cũng đủ lâu để anh khắc sâu đôi mắt xanh xám đó vào trong tim. Conrad cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn khàn: "Đêm qua... rất thoải mái, nhưng tôi chưa bao giờ thử qua với một người đàn ông nào cả."
Valentino nghe xong, trầm ngâm, vẻ mặt có vẻ hơi nghiêm trọng. Vậy Conrad đã từng làm với phụ nữ? Ha, chỉ e là không ít. Cô sinh viên mà anh ta gặp ngày hôm đó, người biết nơi Conrad sống, đã nở một nụ cười khó nói khi anh nhắc đến Conrad, và người mà Conrad đã nhắc đến tối qua—— Ursula?
"Vì vậy, tôi muốn hỏi anh, anh có nghiêm túc không? Hay chỉ là hứng thú nhất thời..."- Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Valentino luôn cảm thấy đôi mắt của Conrad có hơi ướt át.
"Em muốn tôi trở thành cái nào?"- Valentino chân thành hỏi. Anh ta không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, anh sợ sẽ khiến Conrad hoảng.
Conrad không nói gì, mê man tựa đầu vào gối mềm, sự việc trước mắt vượt quá khả năng suy nghĩ của cậu. Với cậu, mọi thứ rất đơn giản, cảm thấy thoải mái thì làm, thấy khó chịu thì dừng lại. Sở dĩ cậu hỏi Valentino nhiều như vậy là vì cậu biết rằng người bình thường không có nghĩ đơn giản như cậu, cảm giác như mọi chuyện đều phải có kết quả rõ ràng. Còn Valentino lại là một phần tử trí thức có xuất thân tốt nên có thể anh ta sẽ suy nghĩ phức tạp hơn, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến tình bạn của họ.
Valentino thấy cậu mê man, không khỏi thở dài một tiếng, sau đó xoa xoa tóc của cậu: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là em thấy thoải mái, đúng không?
Conrad gật đầu, cậu thích bị nắm giữ.
Valentino nói: "Tôi cũng cảm thấy thoải mái nên chúng ta vẫn có thể làm chuyện đó. Thực tế là cả hai chúng ta đều hạnh phúc khi bên nhau. Còn về bản chất của mối quan hệ này, nó không có quan trọng, đúng chứ?"
Cũng giống như tháng 5 này, không ai có thể biết họ đang đấu tranh vì một utopia nào. Mọi người chỉ đơn giản là xuống đường, được truyền cảm hứng bởi ham muốn phá huỷ. Về phần sau khi phá hủy hết rồi xây dựng cái gì, xây dựng như thế nào, cũng không phải là chuyện quan trọng lúc này.
Những lời của Valentino chính xác là những gì Conrad muốn. Cậu không bao giờ thích phức tạp hoá mọi thứ. Cậu cười không chút bối rối.
Sau khi Conrad tắm rửa xong, cậu ăn chút gì đó. Khi bước vào phòng, cậu thấy Valentino hiếm khi đeo kính gọng bạc đang cau mày đọc một lá thư liền hỏi: "Sao vậy? Anh đang coi gì vậy?"
Valentino do dự một lúc, nhưng vẫn nói sự thật: "Có người tên là De Ville đã viết một lá thư tới. Cậu ta tự nhận là sinh viên của khoa Luật Đại học Sorbonne và nói rằng cậu ta muốn đến thăm chúng ta trong một ngày không xa."
"Chúng ta?"- Conrad hơi ngạc nhiên. Mặc dù cậu biết có một số đoàn thể đã chú ý đến họ gần đây, nhưng không ai thực sự liên lạc riêng với họ. Cậu nghi Valentino đã nói sai rồi.
"Ừ, chúng ta. Cậu ta nói rằng cậu ta là người Pháp trung thành với cánh tả và muốn nói chuyện với chúng ta về giai cấp và ý thức dân tộc trong sự việc này."- Valentino không cho là vậy. Tuy rằng chữ viết của chủ nhân bức thư này rất đẹp, hình như còn xịt nước hoa lên thư, nhưng toàn bộ nội dung bức thư đều là những lời nịnh hót và lấy lòng khiến anh ta phát ốm. Anh ta đã gặp qua quá nhiều người như vậy rồi.
"Sao lại không chứ? Chúng ta còn có thể quen thêm được một người bạn nữa!"- Conrad ngồi xuống bên cạnh anh ta, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn anh.
Valentino thấy dáng vẻ của cậu như vậy, không muốn làm cậu mất hứng, nghĩ gặp mặt một lần cũng không sao, liền viết một bức thư hồi âm ngắn gọn gửi đi.
Sau khi anh ta viết xong, Conrad tự nhiên cọ vào anh, cánh tay cậu áp lên cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh. Cậu rất thích tiếp xúc thân thể, trước đây sau mỗi lần làm tình đều dính lấy người như thế này. Valentino vòng tay qua ôm cậu, đặt môi chỗ tim cậu. Nếu những người quen của anh ta mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi—— hoá ra vị quý tộc luôn nghiêm túc lạnh lùng kia cũng có lúc có vẻ mặt mềm mại dịu dàng như thế.
"Ước gì tôi có thể giống như cậu sinh viên đã viết bức thư đó."- Conrad ở trong vòng tay của anh ta nói.
Valentino hỏi: "Là kiểu nào? Em muốn học đại học sao?"
"Không phải, anh cũng biết đó, tôi học không có giỏi."- Conrad vùi mặt sâu hơn, "Ý tôi là, giống như cậu ấy, một người Pháp, sống ở Pháp, chiến đấu vì một quốc gia tốt đẹp hơn."
Valentino vuốt ve bờ vai của cậu, như là dỗ dành cậu: "Không học giỏi cũng không sao, em không cần học bởi vì em có thiên phú không học vẫn làm được. Em nhớ nhà à? Có lẽ sau khi chuyện này kết thúc, tôi có thể cùng em trở về Bavaria một lần."
Conrad không nói gì, Valentino cũng không nhìn thấy nét mặt của cậu, vừa định nâng mặt Conrad lên thì nghe Conrad nhỏ giọng hát một câu chanson: "...Nhưng những đứa trẻ đều giống nhau, dù là ở Paris hay ở Göttingen... Hỡi ôi đừng bao giờ trở lại nữa, thời của máu và thù hận, vì ở đây có những người tôi yêu..." (1)
Valentino ôm cậu càng chặt hơn. Mặt trời đang dần lặn xuống.
Rạng sáng nay, Conrad đã có một giấc mơ. Sau khi tỉnh dậy, cậu định rót một ly nước để uống, vừa ngồi dậy đã vô tình đánh thức người ngủ không sâu giấc, Valentino. Anh ta mở mắt ra, dựa theo ánh trăng yếu ớt nhìn thấy Conrad đổ mồ hôi đầm đìa, liền đứng dậy lấy cho cậu ly nước, cũng mở luôn đèn ngủ.
Valentino nhìn nửa khuôn mặt được ánh đèn vàng ấm áp chiếu tới, nửa còn lại chìm trong bóng tối của Conrad: "Bị sao vậy? Gặp ác mộng sao?"
Conrad hơi ngẩng đầu uống một hớp nước, yết hầu chuyển động lên xuống, cần cổ mảnh mai lộ ra dưới ánh trăng. Một lúc sau, anh ta trả lời: "Không, không phải là ác mộng."
Valentino đặt ly lên đầu giường, chờ cậu nói tiếp. Conrad dường như thấy ngọn đèn ngủ quá gắt nên đã tắt nó đi.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Conrad nhìn có vẻ mờ ảo, trên mái tóc vàng óng như được một tầng băng sương óng ánh bao phủ, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Khi còn bé, tôi luôn có một giấc mơ, luôn mơ thấy có một người đàn ông đến nhà của chúng tôi. Ông ấy luôn nhân lúc mẹ và chị gái tôi không có nhà thì đạp xe tới, có khi mang theo kẹo hoặc sữa bò cho tôi, có khi không mang gì cả, mà chỉ dặn dò tôi cố gắng học hành."
Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi không biết đó có phải là cha tôi không. Cha tôi đã đi chinh chiến trước khi tôi được sinh ra và không bao giờ quay trở lại. Tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ của cha. Chị tôi đã thấy nhưng cũng không còn nhớ rõ."
Valentino nghĩ rằng có lẽ trong tiềm thức của đứa nhỏ này rất muốn có một người cha, vì vậy đã tự tạo cho mình một người cha trong giấc mơ, nhưng anh ta lại nhẹ nhàng nói: "Có lẽ đó là cha của em, ông ấy vẫn luôn dõi theo em."
"Tôi đã không còn mơ thấy ông ấy trong một khoảng thời gian dài, từ lúc tôi đến Paris đến giờ đều chưa từng mơ thấy. Nhưng mới vừa rồi, ông ấy đã bước vào giấc mơ của tôi, vẫn là đạp xe tới..."- Nói đến đây, Conrad dường như có chút nghẹn ngào, "Ông ấy mang cho tôi loại kẹo mà tôi thích nhất khi còn nhỏ, nhìn tôi ăn xong, rồi nói sau này ông ấy sẽ không đến gặp tôi nữa."
Sau đó, Conrad quay mặt nhìn về phía Valentino, đôi mắt đẫm lệ tràn đầy bi thương xen chút hy vọng: "Ông ấy nói rằng tôi đã tìm được cho mình một người cha, một người anh trai. Valentino, tôi cảm giác như ông ấy đang nói về anh vậy."
Valentino hơi kinh ngạc, nhưng sau khi cơn kinh ngạc qua đi, anh lại cảm thấy buồn đến lạ.
Anh lau nước mắt cho Conrad. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, nụ cười của anh dịu dàng mà u buồn: "Đứa nhỏ ngốc, sao lại là tôi được? Là em đã trưởng thành rồi... Mỗi người chúng ta đều phải trở thành cha và anh trai của chính mình."
——————————————————————————————————
Tác giả chú thích: (1) Bản chanson nổi tiếng của Pháp "Göttingen" vào những năm 60s, do Barbara thể hiện. Đây là nguyên văn đoạn hát của Conrad:
Mais les enfants ce sont les mêmes
A Paris ou à Göttingen
O faites que jamais ne revienne
Le temps du sang et de la haine
Car il y a des gens que j'aime
https://youtu.be/s9b6E4MnCWkEditor:*
cuộc đời chiêm nghiệm (cuộc đời triết học): Đây là sự chiêm nghiệm về khoa học hoặc triết học. Aristotle, một nhà triết học Hy Lạp đã nói con người có ba cuộc đời: cuộc đời khoái lạc, cuộc đời chính trị (cuộc đời theo đuổi quyền lực), và cuộc đời triết học. Theo ông, có hai loại đức hạnh: đạo đức và trí tuệ. Các phẩm chất đạo đức được thể hiện bằng lòng dũng cảm, tiết độ, phóng khoáng; các đức tính trí tuệ quan trọng là sự khôn ngoan, điều chỉnh hành vi đạo đức và sự hiểu biết, được thể hiện trong nỗ lực và chiêm nghiệm khoa học.Lý tưởng về hạnh phúc Eudemian khi gắn với vai trò chiêm nghiệm, phẩm hạnh đạo đức và lạc thú có thể kết hợp những đặc điểm của ba cuộc đời truyền thống. Người hạnh phúc sẽ coi trọng chiêm nghiệm hơn tất thảy, nhưng một phần cuộc đời hạnh phúc của anh ta sẽ bao gồm việc thực hành phẩm hạnh đạo đức trong lĩnh vực chính trị, và tận hưởng một cách có chừng mực những thú vui tự nhiên của con người về thể xác cũng như tâm hồn.