*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế giới chúng ta đang sống là thế giới tốt nhất trong số nhiều thế giới có thể xảy ra.

——————————————————————————————————

Conrad và Lena dự định nghỉ hè với mẹ cho đến cuối tháng 9. Valentino còn có việc phải quay lại Paris, và anh sẽ rời đi vào giữa tháng 8. Conrad sau đó dự định đến Berlin cùng chị gái để tìm việc làm, và đồng ý đoàn tụ với Valentino ở Berlin.

Valentino dần dần quen với cuộc sống ở thị trấn nhỏ, thỉnh thoảng anh sẽ giúp trồng rau dền và giá đỗ trong sân. Có lẽ thời gian ở Berlin chạy chậm hơn ở những nơi khác, nên Valentino tận hưởng được sự thư thái chưa từng có. Ngay cả khi ở tuổi thiếu niên, khi anh có thể tự sắp xếp thời gian gặp gia sư, anh cũng chưa bao giờ ngủ đến chín giờ như thế này.

Vào một ngày cuối tháng 7, Conrad bất ngờ thức dậy sớm hơn anh. Mới hơn tám giờ, Conrad đã gõ cửa và cố đánh thức anh ta dậy.

"Valentino, đừng ngủ nữa!"- Conrad gõ cửa và hét lên. Valentino tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi tỉnh táo, anh nhận ra giọng điệu vô cùng vui vẻ của người đang gọi mình, nên đáp lại một tiếng rồi rời giường chuẩn bị.

Khi anh ngồi vào bàn ăn, Conrad đã ăn xong một bát nhỏ trứng hầm kem mịn. Sau khi nhấp một ngụm sữa, cậu hào hứng giải thích lịch trình hôm nay cho Valentino: "Hôm nay là Lễ hội Sandkerwa của Bamberg, sáng nay bắt đầu biểu diễn! Ngoài ra còn có cuộc thi ngư dân, chúng ta phải đến đó sớm để chiếm được chỗ tốt..." (1)

"Lễ hội Sandkerwa?"- Valentino lục tìm trong não mình và anh chắc chắn rằng mình chưa từng nghe nói về lễ hội này trước đây.

"À, đây là phương ngữ... Nói trong tiếng Đức cao địa, đó là Lễ hội Khánh thành Nhà thờ Phố Sand, kỷ niệm việc thánh hiến nhà thờ Elisabeth trên phố Sand... Điều đó không quan trọng, quan trọng là có rất nhều hoạt động vui chơi!"- Nói đến đây, hai mắt Conrad sáng ngời, cậu ghé vào bên tai Valentino nói nhỏ: "Ban đêm còn có mấy lều bia... Chúng ta có thể uống đến mười hai giờ đêm..."

Lúc Conrad đang nói chuyện với Valentino, Lena đi tới: "Conrad, đừng tưởng mày nhỏ giọng thì chị không biết mày đang nói cái gì! Tối nay về nhà, quý bà Hedwig sẽ đích thân ngửi mùi rượu trên người mày. Nếu như vượt quá tiêu chuẩn thì nằm ở ngoài lều bia qua đêm được rồi đó——"

Conrad đang chuẩn bị bạo biện cho mình vài câu, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy Lena ăn mặc lộng lẫy. Cậu chân thành khen ngợi: "Chị ơi, chị mặc chiếc váy Bavaria này đẹp đó! Bộ này rất có không khí lễ hội." Valentino cũng lịch sự khen ngợi.

Lena đang mặc một chiếc váy dài màu xanh lá với cổ áo mở và tay áo phồng. Viền cổ và tay áo được thêu ren tinh xảo, phần thắt lưng càng làm tôn lên dáng người của cô. Cô nói với Conrad: "Đừng có chuyển chủ đề. Mày thích uống rượu, chị không quản nổi mày, nhưng ít nhất hãy quay lại sau khi bay bớt mùi, đừng làm mẹ buồn." Nói tới đây, cô vén mái tóc dài bị gió buổi sáng thổi loạn, sửa sang lại làn váy: "Chiếc váy này chị đã mua từ khi còn học trường khoa học, không ngờ bây giờ vẫn có thể mặc nó."

Nhắc đến những ngày còn học ở trường khoa học, Lena lộ ra vẻ buồn bã. Conrad nhanh chóng nói: "Lúc đó em cũng muốn có cái quần da có quai đeo! Sau khi mở khoá quai đeo còn có thể treo một cốc bia, trông rất tuyệt, nhưng mà mẹ không mua cho em." (2)

Valentino không giấu được nụ cười của mình khi tưởng tượng cậu đang mặc quần lửng phong cách Bavaria, đội mũ lông vũ, rồi cầm ly sữa uống một ngụm.

Lena cũng ngồi xuống bắt đầu ăn bữa sáng, cắt thịt xông khói nói: "Em lớn nhanh quá. Nếu như mua lúc đó thì bây giờ đâu thể mặc được. Hơn nữa áo bò của em trông cũng không tệ..."

Valentino cũng cảm thấy như vậy. Mặc dù anh để Conrad mặc com-lê nhìn cũng ổn, trông như một công tử thế gia không biết sự đời, nhưng Conrad lại có vẻ hợp hơn trong những bộ trang phục tự do đó.

Lena có hẹn với bạn học cũ và sẽ về muộn. Conrad và Valentino nói chuyện với bà Hedwig sau bữa sáng rồi ra ngoài trước.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, ánh nắng chiếu xuống những khán giả đang chờ xem các ngư dân thi đấu bên bờ sông Regnitz. Dưới sự giải thích của Conrad, Valentino mới biết được rằng cuộc thi ngư dân không phải thi câu cá, mà là hai chiếc thuyền nhỏ liền kề nhau, mỗi bên có một tay chèo. Ngư dân cầm cây sào dài đứng ở mũi thuyền, người nào dùng cây sào hạ được đối thủ trước là người chiến thắng.

Đây không phải là lần đầu tiên Conrad xem cuộc thi ngư dân, nhưng cậu còn hồi hộp hơn cả Valentino, một du khách nước ngoài. Kỹ năng của hai người cầm sào không tồi, nhiều lần suýt ngã nhưng họ đã khéo léo vận dụng tư thế xoay người* để lấy lại thăng bằng

*gốc là tư thế xuynh gậy, một kỹ thuật trong môn thể thao đánh golf

Valentino quan sát một lúc, anh phát hiện tuy rằng kỹ thuật của người cầm cần sào không mấy chênh lệch, nhưng kỹ thuật chèo thuyền tránh sự tấn công của đối thủ lại khác nhau. Người ở xa bờ khéo léo hơn người ở gần bờ. Anh đại khái đã biết được kết quả trận đấu, liền tập trung vào Conrad nhiều hơn.

Conrad đang tập trung tinh thần xem trận đấu, đến thời khắc mấu chốt thậm chí còn quên luôn cả hô hấp, đôi lông mày lúc thì nhíu lại khi thì giãn ra. Valentino cảm thấy rất thú vị, nhưng Conrad không hài lòng: "Hãy nhìn vào trò chơi, kỹ thuật của ngư dân của Bamberg chúng tôi rất điêu luyện! Anh nghĩ ai sẽ thắng?"

Valentino nghe xong liền chuyển sự chú ý sang dòng sông. Anh không muốn phá hỏng cuộc vui của Conrad: "Đúng vậy, khả năng giữ thăng bằng của hai ngư dân này rất tốt, không biết ai sẽ thắng đây."

Conrad hài ​​lòng với điều này.

Trận đấu kết thúc không lâu sau đó, kết quả đúng như Valentino dự đoán, nhóm gần bờ đã thua, bởi vì người lái thuyền đã phạm sai lầm nghiêm trọng trong việc phán đoán hướng tấn công của đối phương. Anh ấy xem thêm hai trận nữa với Conrad cho đến khi Conrad thấy chán. Phải chờ sau khi cuộc thi ngư dân kết thúc, mới có đoàn múa và dàn hợp xướng được mời từ Feldkirch đến biểu diễn, vì thế hai người dự định đi dạo một lát trước.

Ở Bamberg hơn một tháng, Valentino đã đi thăm thú hầu hết các nơi trong thị trấn này, còn Conrad là một thổ dân bản địa. Tuy nhiên, Bamberg dưới bầu không khí lễ hội khác hẳn mọi khi, ngay cả cửa hàng quần áo cũng treo vài bộ trang phục truyền thống của xứ Bavaria để thu hút khách du lịch. Khi Valentino nhìn thấy những bộ trang phục đó, anh liền nhớ đến cuộc trò chuyện ban sáng giữa Conrad và Lena. Ánh mắt của Conrad khiến anh nhận ra Sự quan tâm của Conrad đối với những bộ quần áo dỗ trẻ này không hề giảm đi, vì vậy Valentino đề nghị vào cửa hàng để xem thử.

Nhìn thấy chiếc mũ lông vũ, Conrad không nhịn được cầm lên đội vào, đồng thời cũng bị bởi chiếc gậy chống dành cho nam giới ở đằng xa thu hút. Trong khi cậu đi lang thang khắp nơi, Valentino đã mua một bộ quần yếm da màu nâu sẫm thêu đơn giản với một chiếc áo sơ mi trắng phù hợp. Conrad vẫn đang do dự giữa áo vest màu xanh lá cây và áo khoác màu đỏ. Cậu không đủ khả năng mua cả bộ, nhưng chiếc áo vest vẫn có giá phải chăng, chỉ là ngoại trừ dịp lễ hội ra thì không có dịp nào khác để mặc, nên khó tránh khỏi việc có hơi lãng phí.

Mãi đến khi Valentino gọi cậu, cậu mới hoàn hồn, đi tới trước mặt Valentino. Cậu nhìn chiếc quần lửng và chiếc áo sơ mi trên tay anh, không giấu nổi vẻ kinh ngạc: "Không ngờ anh lại thích kiểu trang phục truyền thống của xứ Bavarian. Tôi đã nghĩ rằng anh chỉ mặc mỗi âu phục thôi."

Valentino mỉm cười, đưa quần áo trong tay cho Conrad: "Đúng là anh chỉ mặc mỗi âu phục. Cái này là cho em, ở đây có phòng thay đồ, em có thể vào thử."

Conrad khá xấu hổ, lúc này mới cảm thấy hành động vừa rồi của mình không ổn. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu không cảm thấy thoải mái mỗi khi nhận quà của Valentino. Nói cách khác, từ đầu đến giờ cậu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái về điều đó.

Đương nhiên, Valentino nhận ra cậu khó xử, anh ta đã chuẩn bị trước lý do thích hợp: "Khoảng thời gian này anh ở nhà em không có trả tiền thuê nhà, đây là tiền thuê nhà của anh."

Ánh mắt Conrad buông lỏng, nhưng vẫn không đưa tay ra, vì vậy Valentino chỉ có thể tiếp tục nói: "Hoặc là coi như em mượn của anh, chờ đến khi em tìm được việc làm ở Berlin thì hẳn trả lại cho anh."

Conrad suy nghĩ một lúc, mỉm cười và nhận lấy. Cho rằng đây là món nợ của mình, cậu quay lại và cố gắng mặc cả với bà chủ. Bà chủ đã nhận tiền, đương nhiên là không thể trả lại dù chỉ một phần, nhưng cuối cùng bà tặng thêm đôi tất trắng cùng một cái nơ—— màu hồng nhạt.

Conrad cũng không vì thế mà không vui. Cậu hài lòng cầm bộ đồ này đi vào phòng thử đồ, và khi bước ra thì lên hương hẳn, cậu là một chàng trai xứ Bavaria thuần khiết. Cậu vốn không già lắm, nhưng giờ lại trông trẻ hơn vài tuổi trong bộ đồ này, nhìn giống như một học sinh cuối cấp của một trường trung học thực hành (3). Chiếc nơ hồng trên cổ áo không hề gây khó chịu mà ngược lại còn khiến khí chất của cậu dịu dàng hơn. Cậu giống như một tấm bảng trắng, có thể chịu được bất kỳ màu sắc nào được vẽ chồng lên nó.

Valentino chăm chú nhìn cậu, Conrad cũng không cảm thấy khó chịu. Cậu nói: "Anh cũng có thể mua một bộ làm kỷ niệm. Buổi tối chúng ta cùng nhau uống rượu, bất kể là bao nhiêu ly rượu cũng đều có chỗ treo!"

Valentino mỉm cười lắc đầu. Conrad thuyết phục thêm vài câu, một mặt là vì ý nghĩa kỷ niệm cùng ly rượu, mặt khác thì cậu không nói rõ ra được—— trong lòng cậu nảy sinh ý nghĩ muốn cùng Valentino mặc quần áo giống nhau đi trên phố, nhưng cậu không nói ra. Valentino vẫn từ chối, và Conrad không ép buộc anh nữa.

Họ đi thêm một chút nữa, nghe mọi người nói rằng đoàn ca múa từ Feldkirch đã đến, vì vậy họ quay trở lại dọc theo con đường ban đầu, vội vã trở lại để xem đoàn ca múa tập dượt vở Cabaret.

Con phố cổ dài hẹp với những căn nhà gạch ngói tấp nập người qua lại. Những người bán hàng hai bên đường mở hết cửa sổ của những ngôi nhà tranh xinh xắn, thò đầu ra khỏi cửa để bán hàng. Xa xa là những ngọn tháp cao chót vót của nhà thờ cùng những đám mây lang thang xung quanh như bông gòn.

Conrad cảm thấy Valentino đi không đủ nhanh, sợ bị tách khỏi anh, nên liền nắm tay anh sải bước đi về phía trước. Valentino lúc đầu không kịp phản ứng, vì dù sao cũng chưa từng có ai làm như vậy với anh. Ngoại trừ tham gia một vài cuộc biểu tình ở Paris, anh chưa bao giờ tiếp xúc với một đám đông dày đặc như vậy, nhưng anh vẫn để Conrad kéo mình đi.

Lễ hội náo nhiệt khiến người ta không nhận ra thời gian trôi qua nhanh hơn, rất nhanh đã đến thời điểm mặt trời lặn về phía Tây. Hoàng hôn màu hồng xuyên qua những đám mây và rơi xuống thị trấn cổ tích, làn gió chiều mát mẻ lướt qua đôi má đang rạng ngời niềm vui của mọi người.

Khi trời tối dần, có người phát hiện mặt nước sông Regnitz lấp lánh những đốm sáng nhỏ, hóa ra những chuỗi đèn nhiều màu sắc bên bờ đang được bật sáng.

Conrad chạy đến bên bờ sông, ngạc nhiên nhìn chuỗi đèn dài: "Tôi chưa từng thấy chuỗi đèn như vậy ở Bamberg..."

Valentino đi theo cậu: "Ồ, giống như Ý về đêm vậy."

Họ đi dọc bờ sông đến lều bia, và lễ hội hóa trang đã bắt đầu. Không cần người hướng dẫn, Conrad liền nhào tới bàn để bia vị khói mà uống. Valentino nghĩ đến nhóc bợm rượu, nhưng anh ta vẫn bước tới uống cùng cậu. Conrad treo ly bia đã uống trên thắt lưng, để lộ ra vòng eo con kiến. Họ không uống đến quá muộn, cỡ khoảng chín giờ họ rời lều bia để xem pháo hoa trên đường phố.

Ngọn lửa từ pháo hoa lao ra, gần như chạm đến bầu trời. Cả thị trấn đều được ánh sáng ấm áp này chiếu rọi. Khi màn trình diễn pháo hoa kết thúc, đám đông giải tán, còn bọn họ cũng chuẩn bị về nhà.

Đường phố lại chìm trong bóng tối và im lặng, Valentino không thể nhìn thấy màu nơ của Conrad nữa. Anh cười nói: "Trước đây anh không tin vào câu này, nhưng bây giờ anh nghĩ nó có thể đúng: thế giới chúng ta đang sống là thế giới tốt nhất trong số nhiều thế giới có thể xảy ra..." (4)

Không biết có phải Conrad say hay không, mà cậu không đáp lại anh. Bọn họ chỉ lặng lẽ đi trên con phố đầy ánh trăng, một lúc sau, Valentino mới nghe thấy giọng nói hơi run run của Conrad: "Đây... là thế giới tốt nhất sao?"

——————————————————————————————————

Tác giả chú thích:

(1) Lễ hội Sandkerwa là một lễ hội truyền thống địa phương ở Bamberg, tôi không tìm được bản dịch tiếng Trung nên đã phiên âm. Trong tiếng Đức chuẩn là Sandkirchweih, dịch sát nghĩa là lễ khánh thành nhà thờ phố Sand, trên thực tế, ngày nay cũng gần giống lễ hội bia...

Khi tôi viết đoạn này, tôi chủ yếu tham khảo bản pdf trên trang web chính thức của lễ hội, Bamberger Sandkerwa, với các ghi chép cụ thể về các lễ hội hàng năm. Nhưng tôi đã làm một số chuyển thể, trên thực tế, cuộc thi ngư dân tại Lễ hội Sandkerwa năm 1968 đã bị hủy bỏ, và sự kiện này được thay thế bằng một đoàn ca múa được mời từ Feldkirch, Áo.

Địa chỉ pdf: https://www.sandkerwa.de/wp-content/uploads/2019/05/sk_50_1961_1970.pdf

(2) Giới thiệu trang phục truyền thống của người Bavarian. Váy dài của phụ nữ được gọi là Dirndl, là kiểu Lena đang mặc. Phong cách rất đẹp, nhưng chỉ có màu đỏ và màu xanh lá cây.

Chiếc quần da lửng mà nam giới mặc được gọi là Lederhose. Conrad mặc bộ này mà được tôn dáng lên, vậy chứng tỏ được giá trị nhan sắc của cậu rồi. Áo choàng màu đỏ và xanh lá cây cũng không phải do tôi bịa ra.

(3) trường thực hành (Realschule), một trong ba loại trường trung học trong hệ thống giáo dục Đức, với hệ thống sáu năm. Sau đây là đoạn trích từ wiki: Học sinh trường trung học thực hành không có năng lực đầu vào đại học, nhưng sau khi tốt nghiệp, họ có thể được chuyển tiếp lên trường khoa học với các môn chuyên ngành, hoặc vào trường dạy nghề, hoặc trực tiếp đi làm.

(4) Cụm từ này tôi đã thay đổi, câu gốc xuất phát từ tác phẩm "Monadology" của Leibniz: The universe that God chose to exist is the best of all possible worlds. (Tạm dịch: thế giới này là tốt nhất trong tất cả những thế giới khả hữu)

Editor:

- Váy Dirndl:



- Lederhose:



- Trường thực hành Realschule là trường trung học dành cho học sinh có năng lực trung bình và kéo dài 5 năm (từ lớp 5 tới lớp 9) hoặc 6 năm (từ lớp 5 tới lớp 10) tại một vài bang. (Hệ thống giáo dục Đức nó lùng bùng thật @@)



- Thế giới khả hữu/ thế giới có thể xảy ra (possible world): Theo như mình hiểu thì có thể coi đây là những thế giới song song. Khi con người đưa ra lựa chọn thì có vô vàn thế giới/ viễn cảnh có thể xảy ra, và thế giới mà chúng ta đang sống chính là được tạo nên từ những sự lựa chọn của chúng ta. Theo đó, khi dùng khái niệm các thế giới khả hữu, người ta coi thế giới thực là một trong số rất nhiều các thế giới khả hữu. Thế giới thực ấy là thế giới mà chúng ta thực sự sống trong đó.

Giữa các mệnh đề và các thế giới khả hữu có mối quan hệ gắn bó. Chúng ta biết rằng mỗi mệnh đề hoặc đúng hoặc sai, khi gán cho bất kì một thế giới khả hữu nào đó. Trạng thái thể thức của mệnh đề được hiểu thông qua khái niệm: các thế giới trong đó nó (mệnh đề) đúng và các thế giới trong đó nó sai.

Ví dụ:

Các mệnh đề đúng: Là các mệnh đề đúng trong thế giới thực. Ví dụ "Donald Trump trở thành tổng thống năm 2017."

Các mệnh đề sai: Là các mệnh đề sai trong thế giới thực. Ví dụ "Taylor Swift trở thành tổng thống năm 2019." Thực tế là Taylor Swift không tham gia tranh cử làm tổng thống Mỹ, do đó không thể xảy ra chuyện có khả năng được bầu.

Các mệnh đề khả hữu: Là các mệnh đề đúng trong ít nhất một thế giới khả hữu. Ví dụ "Hillary Clinton trở thành tổng thống năm 2017." Bà Hillary đã tham gia tranh cử thổng thống năm 2017, do đó có khả năng đắc cử tổng thống.

Thấy cũm hay ho ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play