Tiết tấu của tiếng bước chân này.....có chút quen tai.
Phó Ôn Tu hoài nghi, anh rất mẫn cảm với âm thanh, có thể nghe được cả tiếng bông tuyết rơi xuống mặt đất vào mùa đông, vì thế anh cảm thấy âm thanh này rất quen tai, nhất định là anh đã từng nghe qua.
Là ai đây.....
Nhạc Triệu Nguyên!
Ánh mắt anh sáng lên, đi đến kéo mở cánh cửa rồi nhìn ra bên ngoài, vừa lúc đối mặt với Nhạc Triệu Nguyên đang đi qua.
"Triệu Nguyên."
"Ôn Tu?!"
Nhạc Triệu Nguyên kinh ngạc, thậm chí trái tim cũng muốn nhảy vọt ra ngoài, bọn họ nhận được tin tức, phát hiện đối tượng tình nghi, vì thế liền tách nhau ra tuần tra, ai mà biết tại chỗ này y lại đột nhiên gặp được Phó Ôn Tu! Tối ngày hôm nay, nói không chừng nơi đây sẽ trở thành chiến trường giao đấu của bọn họ và đám tội phạm kia, mà Phó Ôn Tu tay trói gà không chặt, còn đã từng gặp tai nạn, nếu cậu ấy lại bị thương khi đang ở đây thì phải làm sao?!
"Anh đang làm bảo vệ ở đây à?" Phó Ôn Tu đánh giá y từ trên xuống dưới, mím mím môi, từ trước đến nay, Nhạc Triệu Nguyên chưa từng nói với anh là mình đang làm công việc gì, lẽ nào đây chính là nguyên nhân? Nhưng làm gì thì cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của bọn họ, vì bản thân anh có cái nhìn rất cởi mở.
"Cậu làm gì ở đây?! Mau rời khỏi bệnh viện!" Nhạc Triệu Nguyên không dám nói nhiều, chỉ có thể cắn răng phun ra một câu, gương mặt cứng đờ mà nhanh chóng đi thật xa.
Bệnh viện đang xảy ra chuyện gì? Phó Ôn Tu có chút khó hiểu mà nhìn theo thân ảnh đã đi xa, nhưng bản năng báo cho anh biết có gì đó không đúng lắm. Ngày hôm nay có rất ít người ở trong bệnh viện....anh lập tức xoay người đi vào phòng, khóa cửa, còn đem bàn học chặn lại, cửa sổ cúng đóng chết, rèm cửa cũng được kéo lại.
Lúc này mới thả lỏng ngồi xuống trước giường bệnh của em trai.
"Anh.....Anh đang làm gì vậy?" Phó Bỉnh Đức có chút khó hiểu, nhưng cậu ta chưa bao giờ ngăn cản những việc làm của anh trai, chỉ là có chút hoang mang.
"Bỉnh Đức, chút nữa có thể sẽ phát sinh một số việc, nếu có gì xảy ra thì em phải tự bảo vệ lấy bản thân mình." Phó Ôn Tu nắm nắm tay, cảm thấy hai tay vô lực, trầm mặt: "Anh có chút bất an, lần trước khi anh có loại cảm giác này thì chính là trước lúc phát sinh sự việc kia."
Phó Bỉnh Đức vừa nghe, cả người cũng nghiêm túc hẳn lên, cậu vươn tay nắm lấy tay của anh trai, có chút đau lòng sờ sờ vết sẹo không quá rõ ràng ở cổ tay của anh: "Em biết rồi."
Nhạc Triệu Nguyên cũng không ngờ rằng trận chiến này lại xảy ra nhanh như vậy.
Y không biết có kẻ tình nghi nào ở gần đây không, để tránh hiềm nghi, y không dám giao lưu quá nhiều với Phó Ôn Tu, mới vừa rồi còn nghĩ mâu chóng kết thúc nhiệm vụ nháy mắt lại bị ném lên chín tầng mây, y âm thầm cầu nguyện cuộc chiến này có thể chậm lại một chút, để Phó Ôn Tu có thể rời khỏi bệnh viện rồi hãy phát sinh.
Nhưng mà mọi việc không phải lúc nào cũng diễn ra như ý muốn của con người, y vừa mới tuần tra xong tầng lầu chỗ Phó Ôn Tu, ngay lúc y đang định đi vào cầu thang bên trái để lên lầu thì bắt gặp kẻ tình nghi cả người đầy máu.
Cuộc chiến cứ vậy mà bắt đầu, đối phương muốn giết người diệt khẩu, nhưng lại bị Nhạc Triệu Nguyên sớm đã có sự chuẩn bị tránh được, đối phương cũng xác nhận y không phải là bảo vệ bình thường, hai bên đều đã bại lộ, vậy thì chỉ có thể là oan gia ngõ hẹp, kẻ mạnh là kẻ chiến thăng.
Bộ đàm của y vẫn luôn mở, nhóm người Liễu Chính Nguy nhận được tin tức thì chia thành hai tổ, một tổ tiếp tục truy lùng những tên còn lại đang ở cách nơi này không quá xa, một tổ khác thì mai phục ở vùng phụ cận, chờ người giao dịch với bọn tội phạm đến.
Nhạc Triệu Nguyên nghĩ đến Phó Ôn Tu, lại biết là không thể bứt dây động rừng nếu không sẽ không thể bắt được đầu mối. Vì thế sau khi xác nhận trên người nghi phạm không có súng,thì y lựa chọn đánh cận chiến với tên này. Người có thể tiến vào đội 1 của đội đặc chủng thì có thể là quân nhân bình thường hay sao? Không bao lâu nghi phạm đã bị chế phục. Vì trên người phạm nhân cũng có thiết bị để liên lạc với đồng bọn như họ, nên khi vừa giao chiến thì nhóm đồng lõa ở các nơi cũng có dị động, các đội viên đi truy bắt những tên còn lại cũng đã có thu hoạch, nhóm tội phạm buôn bán cơ thể người ở bệnh viện này đã bị một lưới bắt hết, nhưng đầu mối lại biến mất.
Sau khi bọn họ đem phạm nhân áp giải lên xe thì nhận được một tin tức, bọn chúng đã giấu một quả bom hẹn giờ trong bệnh viện. Lúc đầu mối rời đi đã dùng điều khiển từ xa để khởi động, thời gian là 10 phút sau.
Nhạc Triệu Nguyên sắp điên rồi, y lôi kéo cổ áo cấp trên, dường như là cướp lấy điện thoại của mình, run rẩy gọi cho Phó Ôn Tu.
"Ôn Tu! Cậu đã rời khỏi bệnh viện chưa?!" giọng nói của y như mang theo tiếng khóc, hai mắt đỏ bừng hét lên.
"Triệu Nguyên? Tôi vẫn còn đang ở bệnh viện, nhưng anh cũng yên tâm đi, tôi không sao, quả bom hẹn giờ đã được giải quyết rồi." Bên kia truyền đến giọng nói ấm áp của Phó Ôn Tu đã xoa dịu được chú chó lớn sắp phát điên.
.....................
Trở lại 15 phút trước.
Anh em hai người tay nắm tay, trong phòng vô cùng an tĩnh, Phó Bỉnh Đức biết rằng, điều này có lợi cho việc anh trai nắm bắt âm thanh.
Sau đó, Phó Ôn Tu liền nghe thấy được cách vách có âm thanh phát ra, là căn phòng bên phải....có tiếng thay quần áo sột soạt. Tiếp đến là tiếng giày thể thao rất nhỏ dẫm lên hành lang bệnh viện, sau đó nữa là tiếng bước chân đến gần cửa rồi dừng lại một lúc, rồi lại đi ra cậu thang phía bên phải. Mà lúc ấy anh lại nghe thấy tiếng "bíp, bíp" rất nhỏ phát ra từ trong chiếc túi đựng đàn ghi ta của em trai mình.
Không có chút do dự nào, Phó Ôn Tu lập tức gọi điện báo cảnh sát, lúc đối phương nghe thấy địa chỉ là bệnh viện này thì liền cảnh giác, vừa cúp máy thì đã có đội cảnh sát đặc biệt ở gần đó tiến đến gõ cửa. Sau đó đem bao đựng đàn ghi ta ném ra bên ngoài cửa sổ phòng bệnh, mà ở phía dưới đội đặc nhiệm SWAT và chuyên gia gỡ bom đã chuẩn bị túi lưới và thúng chống nổ.
Vì thế sự kiện tập kích có thể gây ra tử thương cho chục người trở lên đã biến mất trong vòng 5 phút.
Phó Ôn Tu nhìn thấy Nhạc Triệu Nguyên trước, anh thấy y mặc một bộ đồ bảo vệ thấm đầy máu, ánh mắt đỏ bừng còn mang theo hai dòng nước mắt chạy như bay lại đây, vùi đầu vào vòng tay anh.
......Giống như một chú chó husky sợ hãi khi đánh nhau với một con chó khác.
Anh không khống chế được mà nghĩ, lại nhận thấy mái tóc của người kia đang cọ ngứa cả cổ anh, bả vai cũng dần ướt đẫm, cuối cùng anh vẫn là thở dài một hơi, vươn tay ôm lấy người đàn ông đang cong lưng mà vùi vào lòng mình khóc.
Lại là một buổi sáng khác, Phó Ôn Tu mở cửa cuốn của cửa hàng piano, anh định đưa tay lên để chắn ánh nắng chói chang bên ngoài, nhưng lại thấy một bóng đen lớn phủ lên người mình.
Chú chó to lớn đứng trước mặt anh điên cuồng vẫy đuôi, đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào anh, như đang nhìn một bảo bối quý giá nhất của mình. Y nhét bó hoa hồng vào ngực anh, dõng dạc tuyên bố: "Ngài Phó Ôn Tu, từ nay trở đi, anh sẽ theo đuổi em, mục tiêu là bắt đầu một mối quan hệ dựa trên tiền đề là bên nhau trọn đời, mong em làm tốt công tác chuẩn bị! Anh sẽ không chấp nhận đáp án phủ định!"
Phó Ôn Tu ôm lấy bó hoa bị nhét vào trong lòng, nhịn không được chớp mắt, bật cười: " Vậy thì hãy để em xem xem anh có những chiêu trò gì."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT