Từ sau khi anh bắt đầu dạy đàn cho Nhạc Nhã Ca, Phó Ôn Tu liền phát hiện bên cạnh anh còn xuất hiện thêm một chú chó lớn cả ngày vây lấy mình....được rồi, dùng từ chó lớn để hình dung Nhạc Triệu Nguyên thì có chút không lễ phép, nhưng từ để miêu tả mà anh có thể nghĩ nghĩ tới thì cũng chỉ có mỗi từ này.

Bởi vì.....

"Ơ! Ông chủ Phó! Cậu dậy sớm thế, tôi có mang bữa sáng cho cậu này! Bún trộn, canh nồi đất! Canh trứng gà, bún không cho thêm ớt đúng không!" Nhạc Triệu Nguyên cười xán lạn như ánh mặt trời, đưa túi nilon trên tay cho anh.

Giống như bây giờ.

Anh dường như có thể nhìn thấy cái đuôi đang vẫy điên cuồng sau mông của người kia.

Đây là cái tật xấu gì vậy?

"Ngài Nhạc....." anh đang định nói không cần phiền ngài mỗi ngày đều mang bữa sáng đến cho tôi, nhưng lại bị một câu "ông chủ Phó, hai ta đã quen thuộc như vậy rồi, gọi ngài Nhạc thì xa lạ quá, cậu cứ gọi tôi Triệu Nguyên là được." của y đánh trở về.

"Triệu, Triệu Nguyên, sau này anh không cần phải...."

"Ai nha! Có tôi! Tôi cũng không gọi cậu là ông chủ Phó nữa, mà gọi thẳng Ôn Tu nhé?" bộ dáng Nhạc Triệu Nguyên như hồ ly trộm được cá, không chút nghĩ ngợi mà thuận thế tiếp lời.

"Tôi muốn nói là anh không cần phải mỗi ngày....." Phó Ôn Tu quyết định làm lơ người kia, chuyên tâm đem lời mình muốn mói nói ra, nhưng đáng tiếc là Nhạc Triệu Nguyên biết anh định nói cái gì nhưng y sao có thể để anh nói ra khỏi miệng.

"Không phản đối thì tôi coi như là cậu đồng ý rồi nhé! Ôn Tu, tôi tiện đường mang bữa sáng qua đây, cũng không phiền hà gì cả, cậu dạy Nhã Ca thì người bị làm phiền phải là cậu mới đúng, tôi đây nghe con nhóc đầu gỗ kia đàn mà cả người phát sầu." Nói rồi, Nhạc Triệu Nguyên đi vào cửa hàng, Phó Ôn Tu cũng chẳng biết phải làm gì, chỉ có thể đi sau y, anh biết hai việc này là hoàn toàn khác nhau, anh dạy Nhạc Nhã Ca là có thu cả học phí, nhưng người này, gió mặc gió, mưa mặc mưa vẫn mang cơm cho anh, lại còn không nhận tiền.

Phó Ôn Tu không ngốc, anh có thể đoán được một chút suy nghĩ của Nhạc Triệu Nguyên, nhưng 26 năm nay anh chưa từng nghĩ đến chuyện này, vì thế anh không biết phải đáp lại đối phương như thế nào. May mà người này vẫn không nói ra, vì vậy anh vẫn có thể giả vờ như không biết.

Tuy là như thế, nhưng Nhạc Triệu Nguyên đối xử với anh rất tốt, bản thân anh cũng không thấy khó chịu chút nào. Anh nhìn theo bóng dáng cao lớn đang đi ở phía trước....con đường này khó đi như vậy, cứ để nó thuận theo tự nhiên vậy.

Nhạc Triệu Nguyên bước vào quán bar, phất tay ý bảo phục vụ không cần phải quan tâm đến mình, rồi nhấc bước chân đi lên lầu hai. Bên trong phòng không có đèn, mấy thằng bạn nối khố của y thành thành thật thật mà ngồi ở đó, không ca hát cũng không đánh bài, ngay cả một chai bia cũng chưa mở. Y nhướng mày, liền tìm ra được nguyên nhân tại sao bọn nó lại yên tĩnh như gà như vậy?

"Anh, anh đến rồi." y chào hỏi một câu, đặt mông ngồi xuống bên cạnh người kia, nhìn đồ uống trên bàn, vậy mà nửa bình mang chất cồn cũng không có. Y "ha" một tiếng, mở một lon Vương Lão Cát.

Nhạc Thư Chí 37 tuổi, năm đó cũng là người đứng đầu trong thế hệ của bọn họ, nhưng từ khi lập gia đình và có con gái, tính tình của anh ta cũng trở nên chững chạc và nghiêm túc hơn, giờ chỉ cần ngồi một chỗ cũng có thể lừa được đám công tử trẻ tuổi này, khiến cho bọn họ không dám phát ra âm thanh. Trên tay anh ta cầm ly nước lọc, ngẩng đầu liếc nhìn em trai: "Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, chú còn có thời gian chạy lung tung?"

Nhạc Triệu Nguyên cũng không bị anh trai mình dọa sợ, người anh này của y lớn hơn y 7 tuổi, từ nhỏ cha y không ở bên cạnh, anh trai liền giống như cha, vô cùng thân thiết. Y cười hắc hắc, biểu tình cũng dần nghiêm túc: "Anh, em thích một người."

Nhạc Thư Chí nhướng mày: "Là thầy giáo dạy violin của Nhã Ca?"

"Vâng." Nhạc Triệu Nguyên biết rất rõ năng lực tình báo của anh trai y, với gia thế và địa vị của gia đình y, bên người Nhã Ca sao lại không có người đi theo bảo vệ. Y nhớ đến Phó Ôn Tu, người đàn ông yêu thích âm nhạc, y đến cửa hàng nhiều lần, anh cũng sẽ ngẫu hứng đàn cho y nghe một đoạn. Phó Ôn Tu biết rất nhiều loại nhạc cụ, từ violin đến dương cầm, sáo trúc đến đàn tranh, từ trompet đến saxophone, chỉ cần là nhạc cụ cơ bản thì cửa hàng đều sẽ có. Lấy khả năng nghe của y mà nói, Mặc dù các màn trình diễn đều là những giai điệu nhẹ nhàng, không đòi hỏi quá nhiều kỹ năng nhưng quan niệm nghệ thuật lại khiến người ta cảm thấy thoải mái khi nghe chúng. Y nhớ đến bộ dáng của Phó Ôn Tu khi uống trà, khi đọc sách, lúc ăn đồ ăn, rồi lại nhớ đến dáng vẻ anh nhìn mình khi mình đang nói chuyện.... y nhịn không được mà gương mặt tràn đầy ôn nhu.

Anh y nhìn thấy vẻ mặt này thì liền hiểu rõ tất cả. Người em trai này của anh ta, từ nhỏ đã bị mèo chó ghét bỏ, không sợ trời không sợ đất, nhập ngũ rồi lại càng là vô pháp vô thiên, ngay cả cha anh ta cũng không làm gì được, thích gì làm nấy. Vậy mà ngày hôm này sẽ chỉ vì nghĩ đến một người mà lộ ra biểu tình như vậy....ngược lại thì đây cũng là một chuyện tốt. Nhạc Thư Chí cong khóe miệng: "Chú đã thích người ta như vậy, thì hãy nhanh chóng giải quyết nỗi lo về sau rồi theo đuổi người ta đi, nếu không chậm một bước, người ta lại thích con gái.... Chà! Anh sẽ nói với cha mẹ, cùng nhau vây xem cái bộ dáng thảm hại đó của chú."

"Không cần anh phải nhắc, tối hôm nay em sẽ về nhà tìm cha mẹ."Nhạc Triệu Nguyên trợn trắng mắt, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng, đều dã mấy tháng rồi mà y vẫn chưa bắt đầu theo đuổi, người đó lại ưu tú như vậy, nhỡ đâu người ta chạy mất thì phải làm sao, y còn không phải là đau lòng muốn chết? Nghĩ đến đây y không ngồi yên được nữa, y uống một hơi hết sạch ly Vương Lão Cát trong tay rồi đứng lên: "Em phải về nhà đây."

Nhìn theo bóng lưng vội vã bước ra ngoài của em trai mình, Nhạc Thư Chí bất đắc dĩ lắc lắc đầu, yêu một người ấu mà, xác định sẽ biến thành một người khác.... Nhưng mà, đây cũng sẽ là một sự thay đổi ngọt ngào. Anh ta nhớ đến bà xã nhà mình, gương mặt vốn nghiêm khắc cũng lộ ra sự ôn nhu giống như Nhạc Triệu Nguyên lúc trước.

Khi quay trở về biệt thự, Nhạc Triệu Nguyên nghe thấy mẹ mình đang ngồi trong phòng khách nghe nhạc.

Mẹ y là một người yêu thích văn nghệ, lúc còn chưa gả cho cha y thì bà cũng là một tiểu thư khuê các nổi tiếng trong giới, mặc dù cha mẹ y là liên hôn, nhưng hai người họ cũng là kiểu cưới trước yêu sau, gắn bó như keo sơn, nếu không cũng sẽ không sinh ra đứa con út sau khi con trai cả được 7 tuổi.

Mẹ Nhạc 60 tuổi vẫn còn rất có phong thái mà ngồi ở trên ghế sô pha nghe diễn tấu piano, bỗng nhiên cảm thấy chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, lúc này mới giương mắt nhìn đứa con trai út đang cười hì hì của mình. Mẹ nhạc oán trách nhìn thoáng qua Nhạc Triệu Nguyên: "Sao con vào nhà mà không phát ra tiếng động nào vậy? Phải hù chết mẹ thì con mới cam lòng đúng không?"

"Sao lại vậy được ạ! Con mà dám dọa mẹ, cha còn không bắt con huấn luyện đến chết! Con là cấp dưới còn phải nghe lệnh cấp trên vô điều kiện nữa đó." Nhạc Triệu Nguyên thân mật ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, "là do tiếng nhạc mẹ mở quá to, mẹ nghe đến mê mẩn như vậy, nên mới không nghe thấy tiếng bước chân của con."

Lời y vừa nói ra, mẹ Nhạc lại trừng y một cáu: "Giống y chang ông cha không có tố chất nghệ thuật của con, không hiểu cái gì gọi là âm nhạc tao nhã." Nói rồi, bà cầm lấy điều khiển chỉnh nhỏ âm thanh xuống. Nâng cằm nhìn Nhạc Triệu Nguyên: "Nói đi, con lại muốn khai báo cái gì? Con ấy à, không gặp phải phiền phức thì cũng sẽ chẳng về đây thăm mẹ."

"Mẹ, con nào có, con có phải là một đứa bất hiếu như vậy đâu?" Nhạc Triệu Nguyên gãi gãi đầu, ngượng ngùng.

"Haha."

.......Con không nói nổi mẹ luôn.

"Khụ khụ, kì thật con trở về cũng là có chuyện muốn nói với cha mẹ." Nhạc Triệu Nguyên ho khan hai tiếng, gương mặt nghiêm túc.

"Ừ, nói đi." Mẹ Nhạc nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của đứa con út nhà mình cũng lập tức ngồi thẳng.

"Mẹ, con thích một người đàn ông, chính là cái kiểu không phải người đó thì không được." Nhạc Triệu Nguyên hít sâu một hơi, nhìn sắc mặt của mẹ Nhạc.

Đầu óc mẹ Nhạc nháy mắt xác thực là trống rỗng, không kịp phòng bị mà đối mặt với việc con trai mình comeout. Không chút phản ứng cũng là bình thường. Nhưng dù sao, mẹ Nhạc cũng là người có một tâm hồn trẻ trung, bắt kịp xu hướng, có thể dạy bảo ra hai người con trai giỏi giang như như vậy, thì bản thân bà cũng là một người ưu tú. Bà cau mày suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng hỏi con trai: "Nhất định phải là người đó? Một đời không thay đổi?"

Nhạc Triệu Nguyên nghe mẹ mình hỏi vậy, biết là bà đã chấp nhận, y nhếch môi cười: "Một đời quá dài, con không biết có thể kiên trì được hay không, nhưng con muốn cùng người đó già đi, muốn bảo hộ người đó, muốn để người đó được làm hết những gì mà mình muốn."

".........Mẹ biết rồi." lông mày mẹ Nhạc giãn ra, cũng lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn y: "Mẹ cũng sẽ không cho phép trong cái nhà này xuất hiện một tên đàn ông bội bạc, nếu như con dám thay lòng đổi dạ, không sao.... Mẹ sẽ bảo cha con đáng gãy cái chân chó của con!"

Tàn nhẫn nhất vẫn là mẹ của y! Nhạc Triệu Nguyên nghĩ, biểu tình cũng dần thả lỏng, cười hihi nói: "Khi nghĩ có thể cùng cậu ấy ở bên nhau, con không cảm thấy nhàm chán chút nào, khả năng thay lòng đổi dạ cũng rất nhỏ....Nhưng tạm thời cứ để vấn đề này qua một bên, hiện tại con trai của mẹ vẫn còn chưa bắt đầu theo đuổi người ta đâu."

Sắc mặt của mẹ Nhạc lập tức thay đổi, cái gì? Vẫn còn chưa bắt đầu theo đuổi!? Vậy nhỡ đâu chuẩn con rể bị người khác đoạt đi mất thì phải làm sao?!

Nhìn biểu tình này của mẹ, Nhạc Triệu Nguyên liền biết mẹ y đang nghĩ cái gì, nên vội vàng giải thích: "Còn không phải là con muốn có được sự đồng ý của cha mẹ rồi mới toàn tâm toàn ý theo đuổi người ta hay sao?"

"Đứa trẻ đó có phải là người đồng tính không?" Mẹ Nhạc cũng yên tâm hơn, sau đó bào lại nghĩ đến một vấn đề khác.

"Cái này....con cũng không biết?" Nhạc Triệu Nguyên có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi.

"KHÔNG BIẾT?!" giọng nói của mẹ Nhạc trực tiếp tăng lên đến quãng tám, "Vậy nếu đứa trẻ đó không phải là người đồng tính thì phải làm sao đây? Cha mẹ người ta không đồng ý cho hai đứa ở ở bên nhau thì phải làm sao?"

"Con coi trọng người ta rồi, cậu ấy nhất định phải là của con." Lúc nói ra lời này, trong mắt Nhạc Triệu Nguyên tràn đầy quyết tâm phải có được, tính tình Phó Ôn Tu dịu dàng như vậy, y đối xử tốt với cậu ấy thêm chút nữa, lại thêm chút nữa, y không tin cậu ấy sẽ không động tâm! Còn về phần cha mẹ anh.... "Chỉ cần cậu ấy đồng ý ở bên cạnh con, những vấn đề khác con đều sẽ giải quyết được. " Nhạc Triệu Nguyên cười lên, "là con theo đuổi cậu ấy, những nỗi lo về sau, những vẫn đề ngăn trở chúng con, con sẽ là người chịu trách nhiệm giải quyết chúng. Khiến cho cậu ấy có thể không chút cố kị mà dựa vào con, cũng là một trong số những mục tiêu của con!"

Mẹ Nhạc nhìn kĩ biểu tình của con trai mình, cũng con mi cười: "Đứa con trai suốt ngày nghịch ngợm của mẹ rốt cuộc cũng đã trưởng thành rồi, là một người đàn ông, chính là phải biết chịu trách nhiệm! Đúng rồi, có thể nói cho mẹ, đứa trẻ kia tên là gì được không? Để mẹ xem xem có thể giúp được chút gì cho con không."

"Mẹ không thể tùy tiện đi điều tra chuyện riêng của người ta đâu đấy, cậu ấy không thích đâu." Nhạc Triệu Nguyên nhẩm đi nhẩm lại cái tên kia ở trong miệng rồi mới ngọt ngào nói ra: "Cậu ấy tên là Phó Ôn Tu, Ôn Tu trong " Phân ôn nghi tu, khóa nhi bất sửu hề."

"Phó Ôn Tu? Ai nha......" sau một thoáng ngây ngốc, mẹ Nhạc lập tức đứng lên, lấy ra một cái đĩa CD ở trên kệ, rồi đưa cho con trai, "Con nhìn xem. Có phải là cậu ấy không?"

Nhạc Triệu Nguyên cúi đầu, nhìn thấy một Phó Ôn Tu trẻ hơn bây giờ vài tuổi, mặc một thân áo bành tô màu trắng, ngồi phía trước cây dương cầm trắng, tóc đen buông nhẹ một bên mặt, rũ mắt mỉm cười. Thật giống như.... Thiên sứ.

Mà tên của album này cũng là "Thiên sứ".

Nhạc Triệu nguyên nhìn hình dáng này của Phó Ôn Tu, thích đến mức hận không thể đem người này đặt ở trong lòng, y gật đầu thật mạnh: "Mẹ! Mẹ lấy cái này ở đâu ra vậy? Chính là cậu ấy! Con còn chưa từng thấy Ôn Tu như thế này bao giờ, thật là đáng yêu! Ai ya cậu ấy sao lại đẹp trai như vậy chứ!" nhưng khi y ngẩng đầu lại thấy được sắc mặt nghiêm trọng của mẹ mình.

"Là đứa bé đó.... Triệu Nguyên, con biết quá khứ của cậu ấy không?" mẹ Nhạc lấy lại đĩa CD từ trong tay y, nhẹ nhàng vuốn ve, thở dài, "cậu ấy là nhạc sĩ mà mẹ yêu thích nhất, người đã từng được biết đến như một thiên thần. Một nhạc sĩ tài năng, người ta còn nói đôi tai của cậu ấy còn có thể nghe được cả tiếng tuyết rơi, và đôi tay của cậu ấy còn từng được thượng đế hôn lên. Nhưng vào năm cậu ấy 21 tuổi, cậy ấy gặp phải tai nạn, gân cả hai tay đều bị đứt, mặc dù đã được nối lại, nhưng cậu ấy cũng không thể chơi được những bản nhạc có độ khó cao như trước nữa."

NhạcTriệu Nguyên lậptức ngây ngốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play