Tuy người xếp hàng ngoài hội trường rất nhiều, song tốc độ vào sân vẫn nhanh vô cùng, khán giả chỉ cần quét quang não xác nhận thân phận là được thông qua khâu kiểm tra an toàn để đi vào.

Trận đấu hôm nay vẫn áp dụng thể thức loại trực tiếp một chọi một, tiến hành ghép cặp bằng trí não, người thua tự động loại bỏ, người thắng tiếp tục tiến hành vòng đấu kế. Hôm nay tổng cộng phải tiến hành hai lượt thi đấu, sẽ loại bỏ 3/4 số tuyển thủ, do đó trận đấu hôm nay thế nào cũng kịch liệt hơn hôm qua nhiều lắm, may là giải đấu lần này lấy trường học làm đơn vị, sẽ không xảy ra tình huống tuyển thủ cùng trường tương tàn.

Số lượng tuyển thủ hôm nay ít hơn hẳn hôm qua, hơn nữa lượt đấu đầu của hôm nay chỉ có bốn trận, do đó thời gian mọi người ra trận sớm hơn hôm qua nhiều.

"Ôi, bục đối chiến bị xếp xa quá đi mất, mình xem trận nào giờ?" Trận đầu đã có ba tuyển thủ Đế Tinh cùng lên sân, Cố Lạc khá do dự nhìn về phía Nhiễm Kỳ.

"Xem Lưu Niên trước đi?" Tuyển thủ trận đầu của Đế Tinh gồm Ấm Lạnh Bốn Mùa, Raphael cùng Kiếm Chỉ Lưu Niên, dù đều là bạn bè, nhưng chắc chắn vẫn chia thân sơ xa gần, họ với Kiếm Chỉ Lưu Niên là đồng đội cùng nhóm, thời gian tiếp xúc lâu hơn chút, thế nên muốn đi cổ vũ y hơn.

"Ha ha, tớ cũng nghĩ vậy."

Hai người ăn nhịp với nhau.

Kiếm Chỉ Lưu Niên đấu ở bục đối chiến số 3, vì thế hai người họ bèn di chuyển đến chỗ ngồi phía trước bục đối chiến số 3, chờ trận đấu bắt đầu.

Rất nhanh, các tuyển thủ đã bắt đầu vào sân, Cố Lạc liếc cái đã thấy được Kiếm Chỉ Lưu Niên —— đằng sau cách đó không xa là Trương Thước......

"Đờ mờ, Nhiễm Nhiễm cậu mau nhìn! Là Trương Thước đó!"

Trương Thước tuy không phải đối thủ Kiếm Chỉ Lưu Niên vòng này, nhưng gã được phân đến bục đối chiến số 4 bên cạnh.

Nhiễm Kỳ khẽ nhíu mày, nhìn về khán đài bên cạnh, quả nhiên thấy được rất nhiều người quen.

Tuy hôm qua bọn họ không xem trận đấu của tuyển thủ trường mình, nhưng cũng khá quan tâm kết quả thi đấu, không như Đế Tinh thăng cấp cả mười người, hôm qua tuyển thủ trường họ vừa ra trận đã bị loại mất sáu, chỉ còn lại bốn người.

Bấy giờ các sinh viên năm cuối trường họ đều không tới, đến đây toàn là sinh viên mới dự thi lần đầu, không đủ kinh nghiệm chiến đấu, thành tích lấy được tự nhiên không quá lý tưởng. Thực lực Trương Thước trong bốn người còn lại còn coi như nằm top, nếu vận may tốt, có khi có thể vớ bở vào trận chung kết.

Do đó hôm nay sinh viên với giáo viên và cả tuyển thủ bị loại hôm qua của trường bọn họ, cả tốp người rồng rắn dắt díu cổ vũ Trương Thước. "Trương Thước cố lên! Trương Thước cố lên!" Sau khi Trương Thước lên đài, khán đài số 4 lập tức vang lên tiếng cổ vũ vang dội.

Nhiễm Kỳ: "......"

"Hay là, tụi mình che mặt tí đi?" Cố Lạc thì thầm.

"Tụi mình tới xem trận đấu thôi mà, có phải trộm cắp gì đâu, sao phải che mặt?" Nhiễm Kỳ vỗ vai Cố Lạc, mâu thuẫn giữa họ và Trương Thước, người quen bọn họ đều biết, dù thấy họ xuất hiện ở đây, cũng sẽ tự nhớ đến nguyên nhân, sẽ không đến nỗi không biết điều còn cố tình qua đây hỏi han như vậy, "Yên tâm, không sao đâu."

"OK." Nhiễm Kỳ nói vậy rồi, Cố Lạc quả nhiên thả lỏng hơn rất nhiều.

"Lưu Niên! Lưu Niên!"

Khán đài bên này bị kéo theo, cũng lập tức vang lên tiếng cổ vũ hòng che lấp âm thanh bên kia, hai người cũng không nhịn được hô lên theo bọn họ.

Tên của Kiếm Chỉ Lưu Niên ngoài đời là "Lưu Niên", vẻ ngoài nhã nhặn mang sự dịu dàng khác lạ, đồng phục Đế Tinh tôn lên ưu thế dáng người của y, mức độ tuấn tú toàn thân bay vụt hẳn lên, vì vậy cũng có không ít người đến cổ vũ cho y.

Kiếm Chỉ Lưu Niên nghe thấy có người gọi tên mình, bèn nhìn hướng về khán đài, rồi lập tức thấy được Nhiễm Kỳ và Cố Lạc, nụ cười mỉm trên mặt tức khắc rõ hơn rất nhiều, thậm chí còn vẫy tay với bọn họ, lại lần nữa gây nên hàng loạt tiếng gào thét.

"Lưu Niên đang nhìn tao đúng không? Đang nhìn tao đúng không?!"

"Mùa quýt mới nhìn mày! Rõ là nhìn tao! Ảnh còn vẫy tay với tao nữa!"

Hai cô bé ngồi đằng sau Nhiễm Kỳ và Cố Lạc tí nữa là đấu võ mồm tại trận, khiến cho Nhiễm Kỳ và Cố Lạc đều vô cùng xấu hổ.

Kiếm Chỉ Lưu Niên thuộc về loại tuyển thủ kĩ thuật, cơ giáp y chọn sở hữu các hạng trị số đều khá cân bằng, còn đối thủ của y lại lựa chọn một cỗ cơ giáp với sức tấn công kèm phòng thủ đều cực mạnh, vừa ra trận đã phát động tấn công về phía Kiếm Chỉ Lưu Niên, hiển nhiên muốn tốc chiến tốc thắng.

Kiếm Chỉ Lưu Niên lại chẳng hề hoang mang, lần lượt kéo dãn khoảng cách với đối thủ, y có năng lực dự phán rất mạnh, luôn chuẩn xác né được đòn tấn công của đối thủ, đồng thời đánh trả tinh chuẩn. Nếu nhìn kỹ là có thể chú ý, mỗi đòn tấn công của y đều rơi vào cùng một điểm.

Y tựa như một người thợ săn, không ngừng dụ dỗ con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng một đòn trí mạng cho hắn.

Khi cơ giáp đối phương đánh mất năng lực hành động do mức thiệt hại lên đến 50%, cơ giáp của Kiếm Chỉ Lưu Niên vẫn hoàn hảo không xước xát như cũ. Một tay y giương súng, bắn nổ khoang năng lượng của cơ giáp đối phương, kết thúc trận chiến đấu này.

"Ha ha, Lưu Niên thắng! Anh ấy quả nhiên siêu lợi hại!" Cố Lạc hưng phấn đứng lên.

Cùng lúc đó, khán đài sát bên cũng vang lên tiếng vỗ tay như sấm, hóa ra là Trương Thước cũng thắng.

Nhiễm Kỳ không thể không thừa nhận, kẻ này đáng ghét thì đáng ghét, mà thực lực vẫn có mấy phần......

Trận thứ hai có Dạ Kiêu ra sân, đấu ở bục đối chiến số 18, đi mất một quãng, do đó Nhiễm Kỳ và Cố Lạc phải nhanh chân đổi chỗ. Vì thế hai người đứng dậy đi xuống khán đài, tiện thể chào hỏi Kiếm Chỉ Lưu Niên mấy câu.

"Trận vừa rồi đặc sắc lắm luôn! Tiếp tục cố gắng nhé!" Cố Lạc kích động nói.

"Không thành vấn đề! Chốc nữa tôi vẫn còn trận, phải về phòng nghỉ, không xem thi đấu với các cậu được." Kiếm Chỉ Lưu Niên có hơi áy náy.

"Được mà, hết trận gặp lại nhé!" Nhiễm Kỳ cười bảo.

Ngay lúc này, nụ cười tươi trên mặt Kiếm Chỉ Lưu Niên bỗng tắt ngấm, tay trái kéo Nhiễm Kỳ ra sau, tay phải tóm chặt một cái tay không biết từ đâu lòi ra.

"Quý ngài này, cậu định làm gì vậy?" Giọng điệu Kiếm Chỉ Lưu Niên vẫn ôn hòa như thế, nhưng sức lực trên tay lại rất rất lớn.

Mặt Trương Thước rúm ró vì đau, gã cắn răng trả lời: "Tôi chỉ là thấy bạn học cùng trường, định chào hỏi mấy câu thôi."

"Cái thứ mà cậu gọi là 'chào hỏi', chính là lúc người khác đứng ở bậc thang thì đẩy mạnh từ sau lưng một phát à?" Kiếm Chỉ Lưu Niên lạnh giọng chất vấn.

Ban nãy Nhiễm Kỳ và Cố Lạc đứng tại bậc thang khán đài, Nhiễm Kỳ đứng bên trái, Cố Lạc đứng bên phải, Kiếm Chỉ Lưu Niên đứng mặt đối mặt với Cố Lạc, chếch sườn Nhiễm Kỳ, cho nên y thấy rõ Trương Thước đi đến phía sau Nhiễm Kỳ, thừa lúc có người che chắn bên cạnh, đột nhiên lặng lẽ vươn tay đẩy về phía lưng Nhiễm Kỳ.

Nếu không nhờ đôi mắt tinh nhạy của Kiếm Chỉ Lưu Niên, e rằng gã thật sự đã thành công.

Bậc thang khán đài vẫn có độ cao nhất định, nếu chẳng may bị huých một cái, chắc chắn sẽ ngã ra đất rất thảm. Tuy Kiếm Chỉ Lưu Niên không rõ cấp bậc thể chất của Nhiễm Kỳ lắm nhưng cũng đoán được hòm hòm, vì thế nếu Nhiễm Kỳ té ngã thật, chắc chắn sẽ bị thương.

Đây căn bản chính là cố ý hại người!

"Tôi không hề! Tôi chỉ định chào hỏi mấy câu! Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!" Trương Thước cực lực phủ nhận, thậm chí còn oang oác như điên, "Anh mà không thả tay thì tôi sẽ gọi trọng tài tới đấy!"

Vẻ mặt Nhiễm Kỳ cũng có hơi lạnh nhạt, cậu có thể chắc chắn Trương Thước vừa nãy nhất định là cố ý, lúc này mọi người đều đang đứng dậy chuẩn bị đổi chỗ, tai vách mạch rừng, Trương Thước chắc là định lén ra tay độc ác nhân lúc không ai chú ý. Trong nhà thi đấu không lắp đặt các thiết bị giám sát chặt chẽ cao độ khắp nơi như trong trường học, cùng lắm chỉ có vài cái flycam trải dài trên khu vực khán đài, có đám người che phủ, căn bản không thấy rõ nổi tình hình cụ thể, dù cho có xảy ra chuyện thật, Trương Thước cũng chỉ cần nói nhỡ may đụng phải là xong.

"Lưu Niên...... bỏ đi......" Mắt thấy hai người sắp gây chuyện đến nơi rồi, Nhiễm Kỳ giữ rịt Kiếm Chỉ Lưu Niên mở miệng bảo, cậu không muốn sự việc này ảnh hưởng đến trận đấu của bọn họ.

"Trương Thước của Trường Quân đội Số Một đúng không? Tốt nhất cậu nên cầu nguyện các trận sau không đụng phải người của Đế Tinh chúng tôi đi." Kiếm Chỉ Lưu Niên lạnh nhạt nói rồi, mới buông tay Trương Thước ra.

Chỗ cổ tay Trương Thước hằn mấy dấu tay nhợt nhạt, có thể thấy ban nãy Kiếm Chỉ Lưu Niên dồn sức như thế nào.

"Tôi sợ anh không làm nổi!" Trương Thước ngoài mạnh trong yếu bỏ lại một câu mạnh mồm, lập tức ôm cổ tay chạy về phòng nghỉ cho tuyển thủ.

Phòng nghỉ có hộp đựng thuốc, xịt chút thuốc phun lên vết thương trên cổ tay gã là được.

"Nhiễm Kỳ, nãy là sao thế?" Các bạn học của Nhiễm Kỳ trên khán đài số 4 cũng để ý tới động tĩnh bên này, bèn đến thăm hỏi.

"Không sao, Trương Thước qua chào hỏi mấy câu với tôi ấy mà."

"Chào hỏi cậu?" Các bạn học của Nhiễm Kỳ đều tỏ vẻ hoài nghi, hiển nhiên họ cũng không cho là Trương Thước sẽ chào hỏi được cái gì với Nhiễm Kỳ, bảo là kiếm chuyện còn xuôi tai hơn.

"Ừm, Trương Thước nói vậy đó." Nhiễm Kỳ vẫn giữ vững nụ cười mỉm lễ phép mà xa cách, "Không còn việc gì nữa thì bọn tôi đi trước đây."

"À...... được......" Những bạn học kia cũng không thân quen lắm với tụi Nhiễm Kỳ, tự nhiên không còn gì để nói nữa.

"Thằng chó Trương Thước đó! Chắc chắn là gã còn thù chuyện lần trước, cố tình định ám hại cậu một phen! Lá gan gã to ghê đấy, trước mặt bàn dân thiên hạ mà cũng dám động thủ!" Cố Lạc đã tức thành cá nóc, nếu không phải đánh không lại Trương Thước, vừa rồi cậu ta đã sớm nhào lên.

"Chính vì nhiều người nên gã mới dám động thủ." Nhiễm Kỳ xuôi xuôi vị bạn thân đang tức giận, "Thôi, coi như bị chó cắn vậy, tụi mình vẫn nên nhanh đến khán đài số 18 tìm chỗ ngồi đi, chậm là công toi đấy."

Lúc Nhiễm Kỳ và Cố Lạc đi vào khán đài số 18, chỗ ngồi các hàng trước gần như bị chiếm hết rồi, bọn họ chỉ đành chọn ngồi chỗ phía sau.

"Tất cả là tại thằng chó Trương Thước kia!" Cố Lạc cáu đến ngứa răng, "Hại tụi mình chỉ có thể ngồi mấy chỗ phía sau này!"

"Không sao, có thể thấy rõ là được." Nhiễm Kỳ vỗ vai bạn thân.

------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nội dung hôm nay sửa ba lần...... Quá khổ...... Dịch dinh dưỡng bắn tim, phát 188 bao lì xì! Chúc mọi người lễ Thất Tịch vui vẻ!!!

【Dạ Kiêu: Ai dám bắt nạt người của tôi? Chương sau dạy cậu làm người!】

==========

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ bỏ Phiếu Bá vương hoặc tưới Dịch dinh dưỡng cho tui vào 21:27:11 ngày 23-08-2020 ~ 23:02:37 ngày 24-08-2020 nà ~

Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném tên lửa: Nguyệt Mị 2 cái;

Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném lựu đạn: Triều Đêm Tím, Lội Sông 1 cái;

Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném địa lôi: Mộng Bướm Thu Trầm 3 cái; Quả Đào Sạch  ╮(‵▽′)╭, A Vãn, Cá Âm, Milimet /háomǐ/ Không Phải Gạo Tốt /hǎomǐ/ 1 cái;

Cảm ơn thiên sứ nhỏ tưới Dịch dinh dưỡng: Milimet Không Phải Gạo Tốt 295 bình; Triều Đêm Tím 66 bình; Yukina, Biển Cả & Trời Xanh, Thi Tiểu Nhã 丶, Lội Sông 50 bình; Táo Đỏ Với Trà Hoa Cúc 34 bình; Tiểu Toàn Mạt Gia 32 bình; Một Phen Lạm Phát Hỗn Loạn 28 bình; Quả Đào Sạch ╮(‵▽′)╭, Một Chiều, Hoa Ngu, Bo Bo Như Cũ, Cá Âm 20 bình; Đi Qua ヽ(~д~;)ノ 17 bình; Người Mắc Chứng Ảo Tưởng, Mây Nghìn Trăng, Nhẹ Gợn Không Lời, Đứa Trẻ Thấp Kém Tự Kỷ Online, Tùy Ý, Mộng Bướm Thu Trầm, Thanh Thiển ˇ, Đeo Kính Cũng Không Nhìn Rõ Chao Ôi, Aslqyx, Vu /wū/ Như Vụ /wù/, 40438028, Kỳ Quái Lập Dị, Quân Không Biết Sóng, Lục Ngư, Sasuke & Higan 10 bình; Trăng Treo Ngọn Liễu, Ba Nghìn Quạ Giết 8 bình; Phe Tồn Tại, Phục Linh, Là Lâm Lăn Lăn Nè, Diều Quýt, Bất Cẩn Cái Là Rớt Hố, Cam Xanh, Thôi Húc Hảo, Kiếm Khách Cá Sáng Chói, Liên Miên 5 bình; Lợn Ngủ Đừng Ngủ Nữa 4 bình; Xin 2 bình; Trông Ánh Mặt Trời, Dạ Lăng Tuyết, Bạch Bạch, Đậu Phụ Nhự, Ba Ngàn Dưới Trăng, Kỳ Lạ (Thất), Mạch Mạch √, Mỗi Ngày Chính Là Mỗi Ngày, 37927317, 41812270 1 bình;

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ mọi người dành cho tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play