Editor: Sweetie

Liễu Tố Tố trong lòng trầm xuống, vừa mới chuẩn bị nói, Hàn Tú Tú đã nói tiếp: “Dì Trần và bà nội Tiểu Điềm đang cãi nhau!”

Hàn Tú Tú gấp không chịu được, Tiểu Điềm đang khóc, nó chỉ có thể chạy nhanh trở về gọi viện binh.

Liễu Tố Tố cùng Lữ Linh Chi vừa nghe liền biết không ổn, bảo mấy đứa nhỏ ở trong nhà, còn mình vội chạy sang nhà Trần Nam.

Nhà Trần Nam cách cũng không xa, vài bước là đến.

Còn chưa đến gần đã nghe được tiếng ồn ào truyền ra, bà Hình cùng con dâu cả của bà ta - chị dâu Hình đứng chung một chỗ, đang cùng Trần Nam cãi cọ không ngừng.

Không cần hỏi, chỉ cần nghe hai câu là biết có chuyện gì.

Công việc của Trần Nam ở Cung Tiêu Xã, lâu như vậy rồi vẫn luôn để chị dâu Hình làm.

Đây chỉ là kế sách tạm thời, rốt cuộc hiện tại công việc quý giá, nếu không làm thì sẽ có một bó lớn người muốn làm thay, Trần Nam không muốn bán vị trí làm việc này cho người khác, cô ấy chỉ là sinh Thiết Đản mà thôi, chờ thằng bé lớn hơn một chút còn muốn tiếp tục đi làm lại.

Nhưng cho người khác làm cô ấy lại lo lắng ngày sau sẽ không lấy lại được, đúng lúc này nhà mẹ đẻ của chị dâu Hình tìm tới cửa, nói để chị ta tới giúp Trần Nam làm việc, mỗi tháng được 20 đồng tiền lương sẽ chia cho Trần Nam 8 đồng, mà sau này có cần đồ gì, chị ta cũng sẽ tận lực tìm giúp, Trần Nam đi làm trở lại sẽ trả công việc ngay.

Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hơn nữa cũng là muốn xử lý tốt quan hệ với nhà chồng nên Trần Nam cứ thế mà đồng ý.

Lúc đầu, chị dâu Hình đúng là làm không tồi, mỗi lần Cung Tiêu Xã có hàng giá rẻ đều sẽ giữ lại cho Trần Nam, còn không lấy tiền. Sau này dần dần chị ta nảy sinh ý nghĩ khác, cảm thấy những việc mình làm trước đó đều đã đủ rồi, không chỉ không chủ động giúp Trần Nam giữ đồ, mà có đôi khi Trần Nam đến nhờ vả, chị ta cũng không bỏ trong lòng.

Có một lần Trần Nam cùng Liễu Tố Tố và Lữ Linh Chi đi mua bột mì chính là như vậy.

Lúc ấy Trần Nam rất tức giận, còn kể lại cho Hình Tiểu Quân biết, lúc Hình Tiểu Quân về quê ăn tết cũng nói chuyện với anh trai mình, chị dâu Hình bị nhắc mới tâm bất cam tình bất nguyện sửa lại.

Trần Nam cũng biết chị ta đã ăn quen mùi ngon ở Cung Tiêu Xã, nhưng lại không có biện pháp nào, Thiết Đản không ai trông nom, cô ấy không thể phân thân nên chỉ có thể để như vậy trước, chờ Thiết Đản không bám người nữa rồi lại nói.

Năm nay Thiết Đản cũng đã ba tuổi, đầu năm Trần Nam định lấy lại công việc, nhưng Thiết Đản bỗng bị bệnh kéo dài tới hiện tại. Phải đến mấy ngày trước, Liễu Tố Tố nói chuyện bà Hình tới tìm chị dâu Hình, lại không đến nhà mình thì Trần Nam mới cảm thấy có chút không đúng.

Quả nhiên, hai ngày trước cô ấy đi tìm chị dâu Hình, sau khi nói hiện tại cô ấy có thể đi làm lại được rồi, thì Hình đại tẩu ấp úng, không chịu trả công việc.

Tính cách Trần Nam tương đối ôn hòa, nghĩ nghĩ liền nói: “Vậy chị dâu làm hết tháng này đi, tháng sau em sẽ quay lại làm.”

Cô ấy muốn chị dâu Hình được nhận một tháng tiền lương, đây là tối hậu thư. Nhưng chị ta vẫn không muốn, về nhà tìm bà Hình nói chuyện, hôm nay bọn họ liền tới đây náo loạn.

Nói cái gì mà nhà họ Hình đều là nông dân chân đất, bình thường còn có thể dựa vào ruộng kiếm sống, hiện tại hạn hán lấy đâu ra lương thực mà ăn? Cả gia đình bọn họ đều trông cậy vào công việc này của chị dâu Hình, Trần Nam đòi lại bọn họ ăn cái gì uống cái gì đây? Hít gió Tây Bắc à!

Giọng bà Hình vốn dĩ đã lớn, lại có thêm con dâu hát đệm, chỉ chốc lát sau đã thu hút tất cả mọi người đến xem, vỗ đùi khóc lóc, nói con dâu muốn ép chết mẹ chồng, mình sống không nổi nữa rồi.

Thật sự là Trần Nam rất muốn giải quyết trong hoà bình nhưng không ngờ họ lại ầm ĩ khó coi đến vậy, bên ngoài một đám người vây quanh, tất cả đều đến để chế giễu, mặt Trần Nam đỏ bừng tức không nói lên lời.

Ngưu Đản chưa kịp phản ứng, Tiểu Điềm đã nói trước: “Bà nội, lúc trước bác gái đã đồng ý rồi mà…”

Lời còn chưa dứt nó đã bị bà Hình mắng lại: “Mày câm miệng cho tao, cái con bé chết tiệt, chắc chắn là vì mày đi học, nương mày mới muốn lấy công việc về! Con gái con đứa học cái gì mà học, về sau cũng gả cho nhà người khác thì học làm gì? Giờ ăn còn không đủ no, còn thích ra vẻ ta đây!”

Tiểu Điềm bị mắng đến bật khóc.

Hàn Tú Tú biết mình ở lại cũng không làm được gì, vội vàng chạy về gọi nương.

Lúc Liễu Tố Tố tới, Trần Nam đang bảo vệ Tiểu Điềm ở phía sau, cau mày nói: “Nương, nếu nương đã nói như vậy thì chúng ta nói rõ ràng luôn đi.”

Tính cách Trần Nam đúng là tương đối ôn hòa, nhưng cũng không nhịn được khi có người cưỡi lên trên đầu mình, hơn nữa cô ấy cũng có sẵn mâu thuẫn với nhà chồng, nhân ngày hôm nay muốn nói hết ra.

“Các thím các chị đã ở đây, vậy thì cùng nhau nghe một chút đi ạ.”

Trần Nam cũng không muốn tránh người khác, thậm chí những lời này phải để mọi người nghe mới tốt, bằng không sau này bà Hình bôi nhọ cô ấy và Hình Tiểu Quân bất hiếu thì cũng có nhân chứng.

“Công việc này, lúc trước là cha mẹ tôi dùng tiền đổi, chính là để tôi ở quân khu có việc làm, trong nhà cũng sẽ nhờ đó mà tốt hơn. Sau khi sinh Thiết Đản, sức khỏe của thằng bé không tốt, cha nương tôi lại không tới được, mẹ chồng đến chăm sóc chưa được 1 tháng đã bỏ về. Công việc này tôi không có thời gian làm, vốn muốn để lại cho chị dâu bên nhà mẹ đẻ, nhưng chính là chị đến xin tôi, nên tôi mới để lại cho chị.

“Công việc này cha mẹ tôi tiêu tiền mới lấy được, qua mấy năm giờ càng đáng giá hơn, tôi bán cho người khác ít nhất cũng phải được 300 đồng, chị một tháng đưa tôi 8 đồng, chị cảm thấy tôi có lãi không?”

Chị dâu Hình nghe đến đây liền mặt đỏ cúi đầu.

“Lúc trước đã nói rõ, Thiết Đản một tuổi tôi sẽ lấy lại công việc, chính miệng chị đã đồng ý, giờ lại đổi ý là sao? Chị cảm thấy trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?”

Mọi người hóng chuyện cũng gật gật đầu, nếu là công việc khác thì thôi, chị dâu Hình cho Trần Nam tiền cũng coi như không lỗ. Nhưng đây chính là công việc ở Cung Tiêu Xã đấy, có ai không biết Cung Tiêu Xã vừa thanh nhàn vừa được hưởng nhiều lợi, nếu Trần Nam nguyện ý cho họ mượn công việc này, đừng nói là một tháng 8 đồng, dù phải trả một tháng 25 đồng cũng có khối người tranh nhau.

Chị dâu Hình này đã chiếm lợi của người ta còn không biết đủ, muốn cướp trắng công việc này vào tay mới yên lòng.

Mắt thấy nổi bật đều hướng về phía Trần Nam, bà Hình nóng nảy nói:

“Thì làm sao? Cô hỏi sao chúng tôi tàn nhẫn? Trần Nam, trời đất chứng giám, chị dâu cô nói không muốn trả lại công việc này cho cô lúc nào? Hiện tại tình huống đặc thù, người trong nhà đều sắp đói chết rồi kia kìa!”

Chị dâu Hình thu được tín hiệu của mẹ chồng, lấy lại tinh thần:

“Đúng vậy Tiểu Nam, em cùng Tiểu Quân cả ngày ở quân khu, có ăn có uống thoải mái không lo, không cần hầu hạ cha mẹ chồng, cũng không cần lo lắng việc ruộng đất. Việc đau đầu nhức óc đều là chị và chồng chị gánh, hiện tại cũng là trong nhà thật sự quá khó khăn, vợ chồng chị thì không sao, nhưng mà cha nương tuổi lớn, không thể mặc kệ được, cũng là vì cái này nên chị mới muốn làm thêm một thời gian nữa.”

Nói xong, chị ta lại nói: “Tiểu Nam em yên tâm, qua thời gian khó khăn này chị sẽ trả công việc cho em, được không?”

Sắc mặt Trần Nam càng khó nhìn hơn.

Lời này chỉ kém chỉ vào mặt Trần Nam, nói cô ấy và Hình Tiểu Quân trời cao hoàng đế xa, ở quân khu sống vui vẻ khoái hoạt, cha mẹ già ở nhà đều là chị ta chăm sóc, nếu không để chị ta làm tiếp thì chính là bức bọn họ đi tìm chết, chính mình bất hiếu thì thôi đi, còn ép anh chị dâu bất hiếu theo, đúng là đại bất kính.

Nhưng miệng chị ta nói thì dễ nghe, trong lòng Trần Nam lại rõ ràng, nếu thật sự để chị ta làm tiếp, về sau muốn lấy lại công việc này là không có khả năng.

Bà Hình lại tiếp tục hát đệm: “Đúng đấy, chị dâu con lại không phải người không nói lý, Tiểu Nam, con cũng đừng tưởng chị dâu con chiếm được nhiều lợi lắm, tiền lương của nó đều là hiếu kính cha nương cả, con không thích nương là một chuyện, nhưng cũng không đến mức muốn bà mẹ chồng này chết đói đúng không!”

Trần Nam tức giận không chịu được, nhưng cô ấy lại ăn nói vụng về, đang chuẩn bị phản bác thì đột nhiên một giọng nói truyền tới:

“Thím à, lời này không đúng rồi.”

Trần Nam quay đầu lại phát hiện là Liễu Tố Tố, trong lòng lập tức bình tĩnh trở lại.

Bà Hình biết Liễu Tố Tố, cũng biết cô cùng Trần Nam thân nhau, sắc mặt sa sầm: “Đồng chí Liễu, cô muốn nói cái gì?”

“Tôi chỉ muốn hỏi một chút, từng câu từng chữ của thím đều là chị Hình đây muốn làm việc để thay Trần Nam báo đạo, là ý này đúng không?”

Bà Hình gật đầu: “Đương nhiên là vậy rồi.”

“Trần Nam gả đến nhà thím cũng chưa đến mười năm, công việc này chị Hình làm cũng được ba năm rồi, chẳng lẽ trước ba năm này, chị Hình chưa báo hiếu hay sao?”

“Phì —— ha ha”

Mọi người xung quanh đều không nhịn được mà bật cười

Hai người bà Hình thì cười không nổi, sắc mặt trướng thành màu gan lợn.

Bà Hình cắn chặt răng định nói chuyện, chị dâu Hình liền nói: “Không phải như thế đâu đồng chí Liễu, trước đây tôi và anh trai Tiểu Quân đều là ở nhà trồng trọt, chúng tôi không có bản lĩnh, không so được với Tiểu Quân và Tiểu Nam đều có việc làm, chỉ có thể dựa vào ruộng ăn cơm, nhưng hiện tại không trồng được lương thực, thật sự không còn cách nào nữa rồi, vợ chồng tôi thế nào cũng được, nhưng không thể nhìn cha nương chịu khổ cho nên mới mặt dày tìm tới đây.”

Lời này nghe có vẻ thấu tình đạt lý, nhưng Liễu Tố Tố nửa chữ cũng không tin.

Không phải không tin thu hoạch ngoài ruộng không tốt, bởi vì bây giờ ruộng nhà ai cũng trồng không nổi, Trần Nam và Hình Tiểu Quân cũng làm ruộng, cũng căng thẳng đấy thôi.

Cô nói không tin, là hoàn toàn không tin bà Hình sống thảm đến vậy, những lời của chị ta cũng làm cô ngộ ra một điều, bà Hình là người tính tình táo bạo, kẻ ở sau lưng bày mưu tính kế chính là chị dâu Hình này đây.

“Lời này không tính, chị nói ruộng thu hoạch không tốt, chúng tôi thu hoạch cũng đâu có tốt, nhà mẹ đẻ Trần Nam cũng đồng dạng, hơn nữa công việc này là cha nương cô ấy tiêu tiền mua, nếu thật sự muốn báo hiếu, thì cũng phải để lại cho chị dâu bên nhà mẹ đẻ của cô ấy chứ.”

Chị dâu Hình muốn cãi lại, Liễu Tố Tố căn bản không cho chị ta có cơ hội mở miệng: “Vả lại cũng đã qua bao nhiêu năm rồi, Trần Nam luôn ở quân khu không về nhà cũng là vì chăm sóc Hình Tiểu Quân, chăm sóc ba đứa nhỏ, mỗi tháng gửi tiền về cũng không ít, thím này, thím nói đến báo hiếu bằng công việc, vậy chắc thím sẽ trả lại số tiền Hình Tiểu Quân và Trần Nam gửi về mấy năm nay đúng không?”

“Cô!” Bà Hình trừng như muốn rớt tròng mắt ra ngoài, muốn nói lại bị Liễu Tố Tố cắt ngang:

“Vậy cũng được, nếu hai người đã muốn công việc này đến vậy, tôi cảm thấy thay nó bằng lòng hiếu thảo cũng được, chỉ là từ nay về sau doanh trưởng Hình và Tiểu Nam sẽ không cần gửi một phân tiền nào về quê nữa.”

“Sao lại không gửi?! Tôi là nương của nó, nó dựa vào đâu mà không gửi tiền!!” Bà Hình hét lên.

Liễu Tố Tố không chút khách khí: “Dựa vào lời vừa rồi của thím chứ đâu, còn có lời của chị Hình đây nữa, muốn lấy công việc để báo hiếu còn gì? Báo hiếu xong rồi còn bắt gửi thêm tiền? Ăn no rửng mỡ à?”

Bà Hình bị lời này của Liễu Tố Tố làm tức xanh mặt: “Liên quan gì đến cô, đây là chuyện nhà chúng tôi, không tới phiên một người ngoài như có xía vào…”

“Ý của chị Tố Tố chính là ý của con, nếu hai người đồng ý, bây giờ con cùng chị dâu đến Cung Tiêu Xã làm thủ tục luôn!” Trần Nam nói thẳng, cô ấy không muốn nhịn nữa.

Bà Hình chính là một cái động không đáy, bà ta lại không phải người tốt, sẽ không vì lấy lòng con dâu mà làm mình sống khổ sở. Bà ta chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, gào to mình này sống không nổi nữa rồi, mẹ chồng lại phải xem sắc mặt con dâu:

“Cô tưởng cô là ai, tôi chỉ nghe con trai tôi, nhà này là con trai tôi làm chủ, tiền cũng là nó kiếm được, cô gọi nó về đây, tôi ngược lại muốn nhìn xem nó nghe cô hay là nghe tôi!”

Không cần đi gọi, từ lúc bà Hình xông vào phá cửa, Trần Nam đã bảo Ngưu Đản đi gọi cha nó về.

Hình Tiểu Quân đang huấn luyện, bất thình lình nghe có người nói Ngưu Đản tìm hắn có việc gấp, vừa ra tới nơi nó liền nói bà nội tới, đang cãi nhau với nương.

Trần Nam đã sớm bàn với Hình Tiểu Quân về việc lấy lại công việc, cho nên lúc này hắn vừa nghe liền biết là đã có chuyện xảy ra, vội chạy về nhà, giọng bà Hình rất lớn, còn chưa đến gần hắn đã nghe rõ là chuyện gì.

Nhìn vợ mặt đầy phẫn nộ, con gái cúi đầu khóc nức nở, còn có con trai út bị dọa không dám nói lời nào, Hình Tiểu Quân cảm giác vô cùng mệt mỏi.

Hắn thở dài, nói: “Không có gì phải bàn cả, nương, bây giờ nương cùng chị dâu về đi, công việc trả lại cho Tiểu Nam, trước đây con gửi về nhà bao nhiêu, sau này vẫn gửi như thế, nếu không muốn thì dựa theo biện pháp chị Liễu nói, công việc để lại cho chị dâu nhưng tiền dưỡng lão con sẽ không gửi nữa, cha nương bị bệnh không đủ tiền thuốc men thì con sẽ gửi thêm.”

Bà Hình không nghĩ là Hình Tiểu Quân sẽ nói như vậy, chị dâu Hình cũng dại ra. Hai người bọn họ dám đến tác oai tác quái, bắt nạt Trần Nam cũng là do ỷ vào Hình Tiểu Quân họ Hình, cho rằng hắn sẽ đứng về phía mình. Nhưng Hình Tiểu Quân lại không phải đồ ngốc, Trần Nam làm con dâu thế nào, hắn đều rõ ràng.

Hắn cũng hiểu, bà Hình cảm thấy Trần Nam không ở bên cạnh chăm sóc mình, không gần gũi được như chị dâu Hình, hơn nữa hắn lại có năng lực nhất nhà, sợ Trần Nam nắm quyền trong gia đình nên mới đến đây bắt bẻ con dâu.

Ý định của bà Hình chỉ là muốn doạ dẫm một phen, nhưng sau này phát hiện Trần Nam đối với mình không phải là nói gì nghe nấy, bà ta càng ngày càng làm quá mức.

Ban đầu Hình Tiểu Quân cũng muốn tận lực hoà hoãn, rốt cuộc hắn cùng Trần Nam đến tết mới trở về, ngày thường không gặp nhau, mắt không thấy tâm không phiền. Không ngờ hôm nay bà Hình lại đến gây chuyện lần nữa.

Điều kiện gia đình Hình Tiểu Quân không tốt, lúc cưới Trần Nam cũng đã hứa nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, hắn không quên lời này, cũng không muốn trong nhà ngoài ngõ không an bình, cho nên mới đưa ra đề nghị chọn công việc hoặc tiền dưỡng lão. Mặc cho bà Hình mắng chửi hắn cưới vợ quên nương, hắn vẫn nhất quyết nói câu nói kia.

Bà Hình gào khàn giọng, thấy con trai vẫn không chịu nhường, chỉ có thể nghẹn khuất trở về nhà.

Không còn cách nào, ai bảo tiền Hình Tiểu Quân gửi về chính là phí sinh hoạt của bà ta và ông Hình, bà ta không ngốc, sẽ không vì một đứa con dâu mà bỏ qua 10 đồng một tháng, hơn nữa Hình Tiểu Quân còn trẻ, về sau vẫn có cơ hội thăng tiến, đến lúc đó càng có tiền đồ hơn. Tuy đứa con dâu cả này làm bà ta hài lòng hơn Trần Nam, nhưng cũng chỉ là con dâu, là người ngoài, làm sao so với con trai được.

Bà Hình tiếc tiền lặng lẽ đi về, mẹ chồng không còn ở đây, chị dâu Hình muốn lấy công việc cũng không có biện pháp, chỉ có thể xám xịt đi theo.

Trò khôi hài kết thúc, trong lòng Trần Nam lúc này mới thoải mái hơn một chút, nói với Liễu Tố Tố: “Cảm ơn chị Tố Tố, hôm nay nếu không có chị, em cũng không biết nên làm gì mới tốt.”

Từ nhỏ đến lớn Trần Nam đều không biết cãi nhau, lúc chưa lấy chồng toàn cãi thua người ta, sau này gả cho Hình Tiểu Quân, đừng nói là bà Hình lắm chiêu, đến chị dâu Hình cô ấy còn cãi không lại.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Hình Tiểu Quân ra ngoài làm nhiệm vụ, bà Hình chạy tới tìm người, cô ấy lại dứt khoát mang con trốn về nhà mẹ đẻ.

Nói một câu không chí khí, Trần Nam luôn hy vọng mình có thể trở thành người mồm mép đặc biệt nhanh nhẹn, cãi nhau không ngán một ai. Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy thắng, nhìn bà Hình nghẹn khuất không nói được gì thì cực kỳ thống khoái, hâm mộ Liễu Tố Tố vô cùng:

“Chị, hay là hôm nào đấy chị dạy em đi, miệng em thật sự quá phế.”

Liễu Tố Tố cười đùa: “Cái này có gì mà phải học, em không cần học, chỉ cần Tiểu Quân hướng về em là được, cái này còn lợi hại hơn khua môi múa mép nhiều.”

Lữ Linh Chi cũng cười nói: “Đúng đấy Tiểu Trần, lần này Tiểu Quân làm rất khá, em đừng trút giận sang cậu ấy.”

Trần Nam ngại ngùng nghe hai người nói chuyện.

Thật ra cô ấy cũng không định trút giận sang Hình Tiểu Quân, từ khi kết hôn đến nay Hình Tiểu Quân đối xử với cô ấy rất tốt, mặc dù bà Hình gây khó xử khắp nơi, hắn cũng sẽ thường xuyên nghĩ cách cân bằng hai bên, có đôi khi thật sự không còn cách nào khác khiến cô ấy chịu thiệt, hắn đều sẽ cố gắng bù đắp bằng cách khác.

Nếu không phải thấy thái độ của Hình Tiểu Quân tốt, Trần Nam đã sớm nhịn không nổi bà Hình rồi.

“Em không sao chứ?” Hình Tiểu Quân đi tới hỏi.

“Em không sao.” Trần Nam xua xua tay, chỉ có Tiểu Điềm bị dọa sợ, lát nữa nhất định đi mua con cá, làm món ngon an ủi con bé.

Hình Tiểu Quân không chú ý tới nhiều như vậy, hắn nghe Trần Nam nói không có việc gì liền gật gật đầu, lại vội quay lại bộ đội.

——

Bà Hình kiêu ngạo đã quen, lần này thất bại sẽ không dễ dàng chịu thua. Tới khoảng giữa tháng 9, bà ta lại tới thêm lần nữa, còn dẫn theo cháu trai của Hình Tiểu Quân, vẫn là vì muốn Hình Tiểu Quân đưa cháu trai vào bộ đội.

Việc này thật ra đã nói rất nhiều lần, ầm ĩ nhất phải kể đến năm kia, bà Hình dẫn cháu trai đến quân khu rồi mặt dày ở lại, nói không đưa cháu trai bà ta vào bộ đội thì bà ta sẽ không về.

Thời điểm đó Hình Tiểu Quân nói có lệ hai câu gạt bà Hình, sau này bà ta lại tới, Hình Tiểu Quân liền nói đã qua thời gian, bộ đội không nhận thêm người.

Hiện tại bà Hình bị Trần Nam hố chuyện công việc ở Cung Tiêu Xã, liền nghĩ nhất định phải đưa được cháu trai vào bộ đội, đặc biệt là lần trước Hình Tiểu Quân còn giúp Trần Nam không giúp bà ta, có vợ quên mẹ khiến bà ta rất luống cuống, chỉ sợ Trần Nam thổi gió bên gối, Hình Tiểu Quân sẽ không gửi phí sinh hoạt về cho mình.

Chị dâu Hình vội khuyến khích con trai đi tìm bà Hình.

Hắn ta tên Hình Lai Phúc, mồm mép nhanh nhẹn lại biết dỗ ngọt, mỗi lần nịnh đều có thể làm Hình không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc, hắn nói: “Bà nội, bà đừng nóng giận, về sau cháu có tiền đồ nhất định sẽ hiếu thảo với bà.”

Người ta nói con trai út, cháu trai cả là chỗ dựa của cha mẹ/ông bà.

Mắt thấy Hình Tiểu Quân không còn đáng tin cậy, bà Hình càng thích đứa cháu trai Hình Lai Phúc này hơn.

Trong lòng bà ta vui vẻ lại nhịn không được tiếc nuối: “Àiii, nếu cháu cũng có thể vào bộ đội như chú út của cháu thì tốt quá…”

Nói xong bà Hình liền sửng sốt, không đúng, cháu trai bà ta không thể vào bộ đội, còn không phải là vì Tiểu Quân cứ dề dà không chịu giúp hay sao? Không được, lúc này bất luận làm thế nào cũng phải bảo Tiểu Quân chuẩn bị việc này cho tốt!

Bộ đội chiêu quân vào cuối tháng 9, bà Hình sợ lại xảy ra việc ngoài ý muốn, cố ý trước khi chiêu quân một tuần dẫn Hình Lai Phúc bao lớn bao nhỏ đi đến quân khu.

Bà Hình báo tin này cho Hình Tiểu Quân biết, thật ra bà ta không muốn nói nhưng nơi này là quân khu, phải có Hình Tiểu Quân chào hỏi trước, lính gác mới cho bọn họ đi vào.

Hình Tiểu Quân nhận được tin liền buồn bực.

Hắn thật sự không biết nên làm sao, lấy cớ nhiều lần như vậy rồi, lần này bà Hình khẳng định sẽ không tin, chẳng lẽ trực tiếp xé rách mặt?

Xé rách mặt cũng không sao, nhưng hắn chỉ sợ bà Hình không tin, đến lúc đó lại có ý đồ xấu khác, biện pháp duy nhất là làm bà Hình mất hy vọng hoàn toàn, nhưng mà phải dùng biện pháp gì đây?

Hình Tiểu Quân nhất thời không thể nghĩ ra, đoàn trưởng Thạch đi đến hỏi hắn có phải đang phiền não vì bà Hình không.

Trước đây, khi đoàn trưởng Thạch nhìn thấy Hình Tiểu Quân buồn rầu cũng sẽ hỏi vài câu, nhưng hiện tại số lần ngày càng nhiều, hắn không cần hỏi nữa. Dù sao cũng chỉ có một việc đấy, đoán cái là ra.

Hình Tiểu Quân thở dài nói đúng vậy.

Hắn cũng không sợ để đoàn trưởng Thạch biết, trực tiếp hỏi đoàn trưởng Thạch nên làm thế nào.

Đoàn trưởng Thạch: “Đơn giản, tôi chỉ cho cậu một chiêu!”

Mắt Hình Tiểu Quân sáng lên: “Chiêu gì?”

Sau đó, Hình Tiểu Quân liền nhìn thấy đoàn trưởng Thạch cũng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn trời, đợi cả buổi cũng không có nửa câu trả lời.

Hình Tiểu Quân: “… Đoàn trưởng?”

Đoàn trưởng Thạch xấu hổ đáp: “Tôi nghĩ không ra, hay là chúng ta đi tìm Tiểu Hàn đi, cậu ấy chắc chắn biết.”

Hàn Liệt từng học trường quân đội, cũng vì vậy mới có thể làm đoàn trưởng khi còn rất trẻ. Hiện tại suất học trong trường quân đội không nhiều, có nhiều người chưa từng đi học, cho nên Hàn Liệt ở trong mắt người khác là một người đặc biệt có văn hóa. Đương nhiên, cũng vì điều này nên không có ai nghi ngờ chức vị đoàn trưởng của anh.

Hình Tiểu Quân cảm thấy Hàn Liệt tám phần là sẽ không có phản ứng, nhưng hắn vẫn ôm tâm tình đi hỏi thử xem sao.

Hàn Liệt đang ở bên cạnh nghỉ ngơi, cầm ấm nước lên uống, bên trong có hoa cúc vị hơi ngọt mà Liễu Tố Tố thả vào, nhưng anh lại nhíu mày nhìn qua có vẻ không vui lắm.

Hàn Liệt nghiêm túc chau mày, đừng nói là Hình Tiểu Quân, đến đoàn trưởng Thạch cũng có chút e ngại, hắn ho nhẹ hai tiếng: “Tiểu Hàn, cậu làm sao vậy?”

Hàn Liệt giương mắt: “Không có việc gì, tìm tôi có việc?”

Đoàn trưởng Thạch ngồi xuống bên cạnh anh: “Là Tiểu Quân có việc.” Nói rồi hắn kể lại chuyện của Hình Tiểu Quân

Hàn Liệt không nói gì nhưng càng nghe lông mày càng nhăn chặt, sắc mặt trầm xuống làm Hình Tiểu Quân hoảng sợ.

Anh nhìn nhìn Hình Tiểu Quân: “Việc này phải nghĩ lại.”

Hình Tiểu Quân vốn dĩ cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ cho rằng Hàn Liệt nói phải nghĩ lại là nói hắn tự nghĩ, gật gật đầu không dám ho he gì thêm.

Nhưng sáng sớm hôm sau, hắn vừa mới chuẩn bị đi huấn luyện thì bị Hàn Liệt gọi đến.

“Anh Hàn, tìm em có việc sao?”

Lúc này tâm tình Hàn Liệt thoạt nhìn tốt hơn hôm qua không ít, “Chuyện hôm qua cậu nói, đã nghĩ ra biện pháp chưa?”

Hình Tiểu Quân lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Hắn không chỉ không nghĩ ra, còn không dám nói cho Trần Nam biết.

Hàn Liệt nhướng mày: “Không cần lo nữa, tôi có cách rồi.”

Hình Tiểu Quân sửng sốt, ngay sau đó kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”

“Hiện tại còn khó mà nói, chờ đến lúc đó tôi lại nói cho cậu biết.”

Hàn Liệt không định nói ngay bây giờ, nhưng Hình Tiểu Quân một chút cũng không hoảng hốt, hắn là cấp dưới của Hàn Liệt đã nhiều năm, biết đoàn trưởng Hàn nói có thể thì nhất định là có thể.

Rốt cuộc Hình Tiểu Quân đã có thể yên tâm, vội vàng nói lời cảm ơn.

Hàn Liệt xua xua tay: “Không cần, cảm ơn chị dâu cậu là được, là cô ấy nghĩ ra cách này.”

“Chị Liễu?”

“Ừ.” Hàn Liệt không giải thích nhiều.

Thật ra hôm qua khi Hình Tiểu Quân nhận được tin của bà Hình, anh cũng nhận được thư dì hai Hàn gửi tới.

Lúc ấy anh đang chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm liền bị người phát thư gọi lại, trên bao thư đúng là tên và địa chỉ của dì hai.

Hàn Liệt hơi ngẩn người.

Nguyên nhân rất đơn giản, bao năm qua anh cùng dì hai vẫn luôn gọi điện thoại liên hệ, chỉ trừ lúc anh mới đến bộ đội tham gia quân ngũ mới gửi thư về, sau này không còn gửi nữa.

Đồng dạng, dì hai cũng sẽ không viết thư cho anh, dì hai không biết chữ, nếu muốn viết thư đều phải nhờ người khác giúp, quá phiền toái.

Hàn Liệt theo bản năng cảm thấy việc này không thích hợp, mở thư ra anh cười lạnh một tiếng, phiền muộn cũng hiện ra giữa lông mày.

Hôm qua Hình Tiểu Quân thấy tâm tình anh không tốt cũng là vì việc này.

Ở nhà, Hàn Tiền đang cho vịt ăn, hiện tại trong nhà có tổng cộng có ba con vịt, ít hơn trước kia, một tuần nhiều nhất thu được ba quả trứng, nó muốn cho vịt ăn nhiều để vịt đẻ thêm.

Vừa quay đầu, Hàn Tiền liền thấy Hàn Liệt, chạy tới gọi: “Cha, cha không vui sao?”

Bình thường lúc cha về nhà tâm tình đều rất tốt, hôm nay lại cau mày không vui.

Anh xoa xoa đầu Hàn Tiền: “Cha không sao, chỉ là hơi mệt mỏi thôi, nương con đâu?”

Hàn Tiền cảm thấy thấy mình đoán không sai, nhưng cha không nói nó cũng không hỏi nữa: “Nương ở dưới hầm ạ.”

Liễu Tố Tố đang kiểm tra lại số lượng đồ trong hầm, cô định hôm nào đó sẽ mang những món khô ra phơi lại, ban đầu đã phơi rồi nhưng để lâu cô sợ bị mốc, phơi lại cũng để được lâu hơn một chút.

Đột nhiên có cảm giác ánh sáng bị che khuất, Liễu Tố Tố quay đầu lại nhìn: “Anh về rồi à?”

Hàn Liệt ừ một tiếng: “Tố Tố, em xem cái này đi.”

Liễu Tố Tố nhận lấy bức thư đi ra ngoài xem, một lát sau hơi hơi nhíu mày: “Dì hai muốn anh đưa cháu trai vào bộ đội?”

Đây không phải là việc mà mẹ chồng của Trần Nam thường hay làm sao? Sao đến dì hai cũng làm như vậy?

~⭐⭐⭐

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play