Editor: Sweetie

Chị Lan đi rồi, Liễu Tố Tố lại tiếp tục cùng Trần Nam lên núi đào măng, cũng không để việc này trong lòng.

Nhưng điều khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là, lúc gia đình lầu trên dọn vào, cô thấy Hàn Liệt cứ đứng ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc như nhìn thấy người quen.

***

Ban đầu cô đang ở trong phòng bếp làm bữa tối.

Trước đó đã nói sẽ làm bún ốc, mấy đứa nhỏ cứ mong ngóng mãi, đặc biệt là Hàn Trình, cực kỳ tích cực đi bắt ốc. Liễu Tố Tố giữ lại đám ốc to, ngâm trong chậu cho nhả đất, còn ốc nhỏ thì cho vịt gà ăn. Ngâm khoảng 3 ngày là sạch sẽ, bình măng ngâm cũng đã ăn được, đã có thể bắt tay vào làm.

Bún ốc chính tông dùng loại bún vừa nhỏ vừa tròn, hiện tại trong nhà không có nên Liễu Tố Tố dùng khoai lang thu hoạch năm ngoái thay thế, mài khoai thành bột làm bún, kết cấu sợi bún cũng dai hơn loại thường.

Bột khoai lang chỉ cần ngâm nước, canh mới là thứ quan trọng nhất.

Ninh móng giò đến khi canh có màu trắng đục, cắt phần đuôi ốc sau đó xào với tía tô để át mùi tanh, bỏ thêm ớt xào trên lửa lớn, cuối cùng nấu chung cùng canh, đừng nói là phòng bếp, ngay cả nhà chính cũng tràn ngập mùi thơm.

Hàn Trình dùng sức hít hà: “A! Thơm quá đi!”

Bình thường chỉ có Hàn Trình làm thế này, hơn nữa ngày nào nó cũng làm, cứ đến giờ ăn cơm là nhóc tham ăn sẽ đứng ở nhà chính, dùng sức ngửi ngửi, mũi nó thính, ngửi một phát là biết hôm nay ăn gì, hôm nay còn có thêm sự góp mặt của Tiểu Lộ.

“Anh mới nói với bọn Đại Cường là nương biết nấu món ốc, bọn họ còn không tin!” Tiểu Lộ hếch cằm, thầm nghĩ lát nữa ăn xong nhất định phải cho bọn họ biết nương mình lợi hại đến mức nào!

Trong lúc nói chuyện, Liễu Tố Tố bên kia đã cho bún vào nồi, sau khi nấu chín thì vớt ra, xối lên trên nước canh canh nóng hổi, lại thêm măng chua, mùi đặc trưng của măng lập tức lan toả.

“Có thể tới ăn cơm rồi...”

Chưa nói xong mấy đứa nhỏ đã chạy vọt vào sắp ghế sắp đũa, vừa đặt mông ngồi xuống đã chờ không kịp gắp một miếng lên ăn, vừa nóng vừa cay, nhưng không hề ngừng đũa: “Ngon ngon! Ăn ngon quá!”

“Ngon cũng phải từ từ, đừng để bị bỏng.”

Hàn Liệt vẫn chưa về, Liễu Tố Tố định để phần anh trong nồi, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có lẽ Hàn Liệt đã về. Chưa đợi được anh vào nhà, một loạt tiếng bước chân khác lại vang lên, đặc biệt náo nhiệt.

Liễu Tố Tố cách cửa sổ nhìn ra, thấy có ba người đang đi tới, trong tay cầm bao lớn bao nhỏ, chắc là hàng xóm mới dọn đến. Mặc kệ tương lai ở chung thế nào, người ta lần đầu tiên tới đây, cô cũng nên qua chào hỏi.

Liễu Tố Tố vừa định đi ra ngoài, lại phát hiện Hàn Liệt vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích.

“Hàn Liệt, sao vậy?”

Hàn Liệt nhìn người đang đi tới: “Người kia...”

“Người kia làm sao?”

Người đang đi tới chính là Lê Ngọc Quế, cô ta cũng đã phát hiện ra ánh mắt đánh giá của Hàn Liệt.

Dù trước đó ở chỗ Bộ gia đình biết được mình sẽ trở thành hàng xóm nhà Hàn Liệt, nhưng lúc này trông thấy ánh mắt nặng nề của anh, Lê Ngọc Quế vẫn run run tay, hành lý cũng rơi xuống đất.

Bao Phi Tường nghi hoặc nhìn cô ta: “Em sao vậy?”

“Không... không có việc gì.” Lê Ngọc Quế cắn cắn môi trả lời.

Thật ra từ lúc biết được Bao Phi Tường sẽ được điều tới quân khu Tây Nam, Lê Ngọc Quế đã cảm thấy thấy sợ hãi.

Đúng vậy, sợ hãi.

Đã qua nhiều năm như vậy, cứ tưởng tượng đến cảnh gặp lại Hàn Liệt và hai đứa bé ác độc kia, là cô ta lại nhớ đến chuyện đời trước của mình, trong lòng vừa khẩn trương vừa sợ hãi.

Nhưng cô ta rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Hiện tại người gả cho Hàn Liệt, trở thành mẹ kế của hai đứa nhãi ranh kia là Liễu Tố Tố, người chịu khổ không phải mình. Còn mình đã gả cho Bao Phi Tường, sau này trở thành phu nhân đoàn trưởng, tương lai trở thành phu nhân nhà giàu được người người hâm mộ, vẻ vang lại quý phái, sẽ không bao giờ thất vọng khốn khổ sống trong tù như đời trước. Không có gì phải sợ, cứ coi như không liên quan, nhìn Liễu Tố Tố bị chê cười là được.

Việc chế tạo thép của nhà xưởng dân quân lần trước cũng khiến Lê Ngọc Quế lo lắng không thôi, sợ Liễu Tố Tố không phải chịu khổ như mình, ngược lại còn có thể hô mưa gọi gió. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cô ta lại cảm thấy chuyện này không có khả năng, nhất định là Hàn Liệt cho Liễu Tố Tố đi cửa sau nên mới lợi hại như vậy, thực tế Liễu Tố Tố chẳng có bản lĩnh gì. Cô ta có thể nhân cơ hội đến quân khu Tây Nam mà tìm ra chân tướng, vạch trần Liễu Tố Tố.

Càng nghĩ Lê Ngọc Quế càng cảm thấy kích động, tâm lý kháng cự lập tức biến mất, ngược lại còn chờ mong được đến quân khu Tây Nam hơn cả Bao Phi Tường.

Bao Phi Tường dù sao cũng là đoàn trưởng, điều nhiệm đến đây sẽ có người lái xe đến đón. Mới vừa lên xe, tranh thủ lúc Bao Phi Tường đi hút thuốc, Lê Ngọc Quế liền gấp không chờ nổi hỏi: “Đồng chí, anh có biết Liễu Tố Tố không? Người ở quân khu các anh, mới đến từ năm ngoái.”

Hỏi xong cô ta mới cảm thấy mình nóng vội, Liễu Tố Tố cũng chẳng phải người nổi tiếng gì, một tiểu binh lái xe sao mà biết được.

Khi cô ta đang chuẩn bị cười cười nói không có gì, thì đồng chí lái xe lại cười gật gật đầu: “Cô nói chị Tố Tố sao? Tôi đương nhiên là biết rồi, chị Tố Tố lợi hại lắm!”

Đồng chí này chính là Tiểu Chu, phụ trách lái xe đưa nhóm Liễu Tố Tố đi công tác thời gian trước, bởi vì thân thiết với tiền trinh trong văn phòng nên có quen Liễu Tố Tố, còn rất bội phục cô, ngay cả xưng hô cũng là chị Tố Tố.

Nụ cười trên mặt Lê Ngọc Quế tắt ngóm, không thể tin được là Tiểu Chu không chỉ quen, còn nói Liễu Tố Tố rất lợi hại, đặc biệt là cách xưng hô chị Tố Tố này, lập tức làm Lê Ngọc Quế cảm thấy có gì đó kì lạ.

Vợ quân nhân đều được gọi theo chức vụ của chồng, chồng người ta chức vụ cao hơn mình thì gọi là chị dâu (tẩu tử), còn nếu thấp hơn thì gọi thẳng bằng tên là được. Từ cách xưng hô của Tiểu Chu, thật giống như Liễu Tố Tố có bản lĩnh không nhỏ, lấy được rất nhiều thành tựu.

Lê Ngọc Quế lập tức có dự cảm xấu. Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới, giây tiếp theo Tiểu Chu liền dõng dạc kể lại thành tích của Liễu Tố Tố, từ hệ thống tưới nước đến hầm biogas, từ lúc vào làm việc trong Bộ quân vụ đến khi chính thức nhập biên chế, làm mặt Lê Ngọc Quế trở nên vô cùng khó coi.

“Tiểu Chu, đi thôi.” Đúng lúc này Bao Phi Tường lên xe, cả người đầy mùi khói thuốc mở miệng, Tiểu Chu liền gật đầu chuyên tâm lái xe.

Hắn vẫn cứ nghĩ là trước khi chuyển tới đây, Lê Ngọc Quế đã nghe qua về Liễu Tố Tố. Rốt cuộc hai vợ chồng này chuyển từ quân khu Tân Thị qua, biết cũng không có gì là lạ, vậy nên mới hỏi thăm.

Giờ phút này Lê Ngọc Quế đã sắp tức chết. Tay nắm thật chặt, móng tay ghim vào thịt như thể không cảm nhận được đau đớn.

Không ngờ lời Phi Tường nói trong buổi mở họp lần trước là thật, Liễu Tố Tố thế mà sống rất tốt, có công việc, còn được vào biên chế quân đội?!

Sao có thể?!

Đời trước Liễu Tố Tố được hạnh phúc là vì cô ta gả cho Phi Tường, nhưng hiện tại Phi Tường là chồng của mình, tại sao Liễu Tố Tố vẫn có thể sống tốt như vậy?!

Lê Ngọc Quế càng nghĩ càng phẫn nộ, nhưng không biểu hiện ra ngoài, bởi vì cô ta không dám để Bao Phi Tường biết mình và Liễu Tố Tố quen nhau. Phải biết rằng trên tin tức đời trước, Bao Phi Tường vô cùng yêu chiều Liễu Tố Tố, mặc dù đời này hai người họ còn chưa gặp nhau, nhưng lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Lỡ anh ấy gặp Liễu Tố Tố rồi sinh ra tình cảm gì khác, vậy chẳng phải là mình tự vác đá đập chân mình à?

Điều làm Lê Ngọc Quế tuyệt vọng hơn còn ở phía sau, cô ta và Liễu Tố Tố trùng hợp lại là hàng xóm!

Tim Lê Ngọc Quế trầm xuống, vội nhìn sang Bao Phi Tường, sợ hắn có phản ứng với Liễu Tố Tố, cũng may trên mặt Bao Phi Tường không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ nhíu mày nhìn cô ta, hỏi sao lại làm rơi đồ.

Lê Ngọc Quế lúc này mới dám thở phào, xem ra là mình đã quá khẩn trương rồi, giờ Phi Tường là chồng mình, ngoài chênh lệch về bằng cấp ra, mình chẳng thua kém Liễu Tố Tố ở điểm nào, còn chung sống với anh ấy lâu như vậy, ngay cả thanh danh khắc vợ của anh ấy mình cũng không màng, sao Phi Tường có thể coi trọng Liễu Tố Tố được.

Nghĩ đến đây, Lê Ngọc Quế lại nhìn sang vẻ mặt đầy nghiêm túc của Hàn Liệt.

Hàn Liệt nhìn cô ta chằm chằm, Liễu Tố Tố đứng một bên cũng không chú ý tới.

Lê Ngọc Quế lập tức nhớ lại, đời trước Hàn Liệt cũng như thế này, không hề giống những người đàn ông bình thường. Trong lòng anh ta chỉ có quân đội, không có bất kì tình yêu nam nữ nào, nếu mình không chủ động bắt chuyện thì anh ta một câu cũng không nói. Nào giống mình và Phi Tường, trừ những ngày ra ngoài làm nhiệm vụ, tối nào cũng dính bên nhau…

Tưởng tượng đến đây, Lê Ngọc Quế mỉm cười ngọt ngào, trong lòng vui mừng vì cuối cùng cũng có thể thắng Liễu Tố Tố một lần. Với cái tính tình này của Hàn Liệt, cộng thêm mấy đứa con riêng kéo chân sau kia, quan hệ giữa hai vợ chồng Liễu Tố Tố chắc chắn là không tốt.

Phụ nữ ấy mà, phải gả cho người biết lạnh biết nóng, biết đối tốt với vợ, cuộc hôn nhân của Liễu Tố Tố, nói dễ nghe một chút là kết hôn sống chung, khó nghe thì là hôn nhân trên danh nghĩa. Phụ nữ không có hôn nhân hạnh phúc, dù giỏi cũng đâu có ích lợi gì? Không cần vì loại người này mà tức giận, người nên hâm mộ là Liễu Tố Tố mới đúng.

Cảm giác thắng lợi trong lòng Lê Ngọc Quế càng bành trướng, ánh mắt nhìn Liễu Tố Tố ánh cũng lộ ra vẻ khoe mẽ, chờ cô bị chê cười.

Mà Liễu Tố Tố căn bản không để ý, sau khi nghe rõ câu trả lời của Hàn Liệt thì có chút ngạc nhiên

“Anh nói... người kia là vợ cũ của anh?”

Hàn Liệt chính là vì sợ Liễu Tố Tố tức giận cho nên mới nhất thời không dám trả lời, nghe giọng cô không tốt lắm thì càng hốt hoảng: “Vợ, em giận sao?”

Liễu Tố Tố không trả lời, xoay người vào phòng.

Hàn Liệt vội vàng đuổi theo, sau khi đóng cửa lại liền giữ chặt tay Liễu Tố Tố: “Vợ, anh bảo đảm anh cùng cô ấy không có tình cảm gì, dù hiện tại cô ấy dọn đến đây cũng sẽ không có. Nếu em không tin, anh liền đi tìm sư trưởng, nhờ ngài ấy đổi cho chúng ta phòng ở khác...”

Nói xong anh sải bước muốn đi ra ngoài.

Liễu Tố Tố dở khóc dở cười, chỉ muốn đùa anh một chút, ai ngờ anh lại tưởng thật: “Anh về mau, ai nói muốn đổi phòng ở, chúng ta ở chỗ này lâu như vậy, cái gì cũng có, nếu đổi sang chỗ khác không phải là hời cho người đến sau à?”

“Vậy... anh nhờ sư trưởng đổi phòng cho họ?” Dù sao thì bọn họ cũng vừa mới dọn đến, cứ thế xách hành lý rời đi là được.

Liễu Tố Tố cười cười: “Không cần, anh đi tìm sư trưởng vì chuyện này, ngài ấy lại tưởng có chuyện gì lớn lắm.”

Hàn Liệt không cần suy nghĩ nói thẳng: “Vợ anh tức giận chính là chuyện lớn.”

“Em không giận.” Liễu Tố Tố nói xong, lại cảm thấy có chút không đúng, “Được rồi, em có hơi giận thật, nhưng mà không phải giận anh, là giận cô gái kia.”

Cứ tưởng tượng đến tình cảnh Lê Ngọc Quế đột nhiên đòi ly hôn là cô lại thấy tức, dựa vào cái gì chứ, Hàn Liệt lớn lên khó coi sao? Hay là tiền trợ cấp không đủ cao? Vừa mới kết hôn xong đã muốn ly hôn rồi.

“… Em thấy chồng cô ta cũng chẳng ra làm sao, không cao bằng anh, vừa đen vừa béo, nhìn là đã thấy không hào phóng rồi, vì người như thế mà bỏ anh? Em thật nghĩ không ra!...” Liễu Tố Tố bất bình lên tiếng.

Đang nói, bỗng có đôi tay hữu lực ôm cô vào lòng, những lời tiếp theo đều bị chặn lại, hơi thở nóng rực của Hàn Liệt vang bên tai: “Vợ, anh vui lắm.”

Trăm triệu không ngờ vợ mình lại tức giận vì chuyện này. Nhìn cô đi tới đi lui, miệng không ngừng tức giận thay mình, anh chỉ cảm thấy trong lòng ngọt hơn cả uống mật.

Mặt Liễu Tố Tố đỏ bừng, may là lúc này đã đóng cửa, bằng không mấy đứa nhóc mà xông vào, cô chỉ còn nước tìm cái khe đất mà chui vào.

“Người ta đối xử với anh như vậy mà anh còn vui?” Liễu Tố Tố nhỏ giọng hỏi.

“Nếu không như vậy, anh cũng sẽ không gặp được em.” Hàn Liệt cười nói.

Ờm... cũng đúng.

Liễu Tố Tố tán đồng một chút xíu, sau đó lại thở dài: “Em vẫn thấy không vui.”

“Không sao, thật ra anh đã sớm quên chuyện này rồi, lúc đó chỉ mới kính được hai ly rượu cô ấy đã muốn ly hôn, đến Tiểu Cẩm với Tú Tú còn không nhớ trông cô ấy thế nào, nếu không phải hôm nay gặp được, anh còn…”

“Từ từ!” Liễu Tố Tố đột nhiên phát hiện có chút không thích hợp, “Anh nói anh mới chỉ cùng cô ấy kính rượu... liền ly hôn?” Liễu Tố Tố hỏi.

Hàn Liệt gật đầu: “Đúng vậy, sau khi kính rượu xong thì đột nhiên gọi anh vào nói chuyện, nói muốn ly hôn.”

“Vậy hai người không…” Liễu Tố Tố nhướng mày.

Hàn Liệt cũng không hiểu sao cô lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này, bất đắc dĩ nhưng vẫn thành thật gật đầu.

Liễu Tố Tố bừng tỉnh, cười giảo hoạt: “Khó trách khó trách, bảo sao phó đoàn trưởng Hàn lại xấu hổ như thế, mới hôn một cái tai đã đỏ bừng.”

Hàn Liệt: “…”

Liễu Tố Tố bật cười, lúc ấy cô còn nghĩ, người này dễ xấu hổ quá đi, mới ghẹo một chút đã chịu không nổi rồi, vậy nên ngày thường cô cũng không dám đùa anh, giờ mới biết hoá ra không phải không chịu nổi chọc ghẹo, mà là trước nay chưa từng trải qua mấy chuyện này.

Tim Liễu Tố Tố đập bịch bịch càng lúc càng nhanh, mặt nóng bừng.

“Vợ, tai em cũng đỏ kìa.”

Đâu chỉ tai, mặt cô sắp bốc cháy luôn rồi.

Liễu Tố Tố đập anh một cái: “Được lắm, đang trả thù em đấy à!”

“Nương, nương đang làm gì đó, mau ra ăn cơm thôi!” Ngoài cửa truyền đến tiếng Tiểu Lộ.

“Nương ra ngay đây.” Liễu Tố Tố đứng lên, vỗ vỗ mặt để mình bình tĩnh lại, kết quả vô dụng, càng vỗ càng đỏ.

Hàn Liệt cũng sợ vợ sẽ giận thật, chờ Tiểu Lộ đi thì bê một chậu nước lạnh đến cho cô rửa mặt.

“Anh sai rồi, đừng giận được không?”

Liễu Tố Tố không giận thật, nhưng vẫn muốn dạy dỗ anh một phen: “Được thôi, hai ngày kế tiếp anh nấu cơm.”

Dù sao tay nghề hiện tại của Hàn Liệt cũng tốt, cô vẫn ăn được.

Hàn Liệt cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”

——

Lê Ngọc Quế đang dọn dẹp đồ không biết dưới lầu đã xảy ra chuyện gì, lúc này cô ta đang vắt óc suy nghĩ, làm thế nào để ‘vô tình’ khoe tình cảm vợ chồng ngọt ngào trước mặt Liễu Tố Tố, để Liễu Tố Tố hâm mộ cô ta.

Nhưng còn chưa đợi cô ta nghĩ ra cách gì thì quân đội đã phái người đi làm nhiệm vụ, không chỉ Hàn Liệt và đoàn trưởng Vương, ngay cả Bao Phi Tường mới chuyển đến cũng phải đi. Bao Phi Tường đi, kế hoạch khoe ân ái của Lê Ngọc Quế cũng chỉ có thể gác lại.

Từ khi gả cho Bao Phi Tường đến nay, Lê Ngọc Quế chỉ cần nấu cơm, làm việc nhà, về phần làm ruộng trồng rau thì chưa từng đụng đến. Đây là phúc lợi cô ta tự dành cho mình.

Lê Ngọc Quế biết, hiện tại mới là năm 58, phải đợi thêm gần 20 năm nữa Bao Phi Tường mới phấn đấu trở thành nhà giàu số một, đến lúc đó cô ta mới được hưởng phúc. Dù hiện tại chưa được nhưng cô ta tự thấy không thể giống đời trước, chuyện gì cũng phải làm, cho nên cô ta không muốn trồng trọt vất vả, cùng lắm là ở nhà làm việc nhà mà thôi.

Bao Phi Tường và người nhà tuy không quen nhìn cô ta như vậy, nhưng dù sao Bao Phi Tường cũng có danh khắc vợ, bất đắc dĩ phải cắn răng đáp ứng. Bởi vậy, đối với Lê Ngọc Quế mà nói, Bao Phi Tường rời đi thì kế hoạch của cô ta cũng chỉ là bị hoãn lại mà thôi, cô ta chỉ cần vui vẻ ăn uống, rồi ra ngoài nói chuyện phiếm là được.

Liễu Tố Tố ngược lại bận rộn vô cùng, bởi vì hạ tuần tháng 4 là lúc thu hoạch lúa mì vụ đông.

Thời gian trước thu hoạch không tốt, lúa mì đều chỉ trồng được một quý. Bắt đầu từ năm ngoái, ngoài ruộng được tưới nước chăm bón đầy đủ nên có thể gieo thêm quý hai. Toàn bộ quân khu đều bắt đầu thu hoạch, quân đội tất nhiên cũng cho nhân viên nghỉ. Chỉ là Hàn Liệt không ở nhà, toàn bộ công việc đều do Liễu Tố Tố làm.

May là trước khi đi Hàn Liệt đã sắp xếp, để mấy cấp dưới tương đối quen thuộc qua giúp đỡ thu hoạch, cũng chính là những người lúc trước xây phòng.

Quân đội vốn cho nghỉ, suy xét đến việc Hàn Liệt ra ngoài làm nhiệm vụ, loại việc nhờ người đến giúp này hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng người ta tới giúp là một chuyện, Liễu Tố Tố là chủ nhà cũng không thể đứng đó nhìn, ít nhất là phải giúp dọn dẹp.

Thật ra cũng chẳng có gì to tát, mấy đồng chí đều sợ Liễu Tố Tố bị mệt, những việc nặng nhọc đều không cho cô làm, cho nên cô cũng không mệt lắm, chỉ có điều hơi tốn thời gian, có lẽ nấu cơm sẽ không kịp.

Bất ngờ là hôm nay lúc Liễu Tố Tố vội vàng về nhà để nấu cơm thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Lúc đầu cô còn tưởng là cơm nhà ai nấu, bận cả một buổi sáng bụng cũng có chút đói, ngửi mùi này càng thấy đói hơn, không ngờ mới vừa bước vào phòng bếp thì đã bị làm cho kinh ngạc

“Mấy đứa... đang nấu cơm?”

Chỉ thấy Hàn Cẩm ngồi trước bếp canh lửa, Tiểu Lộ cùng Hàn Trình luống cuống tay chân thái rau, còn Hàn Tiền và Hàn Tú Tú thì đứng trên ghế, một đứa cầm gia vị, một đứa cầm sạn đứng trước bếp thi triển kĩ năng nấu ăn.

Thấy nương tới, Hàn Trình lập tức chạy tới nói: “Nương, anh với chị đang nấu cơm nè! Nương xem, chỗ này còn nấu xong hai món rồi á!”

Liễu Tố Tố đi đến trước bàn thấy một đĩa rau xào, một đĩa đậu phụ khô xào tỏi, đều là những món cô đã từng làm, gắp một miếng nếm thử, hai mắt cô sáng lên: “Ngon!”

Chưa đến mức ngon tuyệt, dù sao thì Hàn Tiền và Hàn Tú Tú vẫn còn nhỏ, hơn nữa đây vẫn là lần đầu tiên hai đứa nó nấu cơm, nhưng hương vị ít nhất không có gì kì cục, mặn nhạt vừa phải, đồ ăn chín đều, như vậy cũng coi như không tồi rồi.

“Nương, còn cái này nữa!” Hàn Tiền bưng món cuối cùng lên, ba món ăn thêm một chén rau ngâm, bày đầy một bàn.

Hàn Tú Tú lấy bánh bột ngô đã làm sẵn ra trong ngăn tủ ra, hỏi: “Dì ơi, cái này chưng là được ạ?”

Liễu Tố Tố nào dám để nó chưng, vội vàng bảo đưa mình làm.

“Sao các con lại nấu cơm?”

Hàn Tú Tú cười nói: “Dì làm việc vất vả, con với Tiểu Tiền đều biết nấu cơm, về sau để bọn con nấu cơm là được, dì cũng có thể nghỉ ngơi thêm một chút!”

Hàn Tiền cũng gật đầu: “Đúng vậy, con cảm thấy nấu cơm không khó chút nào, mỗi lần nhìn nương làm con đều nhớ kỹ.”

Hàn Trình đứng phía sau tiếp lời: “Chính xác! Nương, con với anh cả thái rau, anh hai nhóm lửa, bọn con phối hợp hơi bị ăn ý luôn! Nương cứ yên tâm~”

Liễu Tố Tố nhịn không được mỉm cười, các con hiểu chuyện trong lòng cô rất vui vẻ, mặc kệ ngày sau làm gì, có kỹ bàng thân cũng tốt.

Cô cười cười: “Ừ, về sau để các con nấu cơm, nhưng mà phải cẩn thận, đừng để bị bỏng biết chưa?”

“Vâng ạ!”

Không còn gánh nặng nấu cơm, công việc của Liễu Tố Tố càng thêm nhẹ nhàng, so với năm trước lúc Hàn Liệt ở nhà còn thảnh thơi hơn.

Kết quả là sau khi làm nhiệm vụ xong, Hàn Liệt sợ vợ vất vả liền vội vã chạy về nhà, lại phát hiện ra hình như anh không ở nhà cũng chẳng có ảnh hưởng gì lắm thì phải?

~⭐⭐⭐

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play