Beta: Amouriel.
Sau khi tài xế dừng, tôi tự mình bước vào biệt thự.
Bước vào cửa là hai cây to mà tôi không thể kể tên, nhưng trông rất lộng lẫy. Tiếp theo là thảm cỏ xanh mướt dịu dàng, hồ bơi nước trời xanh ngắt, các biệt thự phong cách kiến trúc sau hiện đại đều có lối đi thẳng ra thảm cỏ.
Không thể không nói, khu nhà giàu rất khác nhau. Phong cách kia, phẩm chất kia, đều làm cho người ta cảm thấy mình giống như đang thăng hoa tại chỗ.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, trong biệt thự thắp sáng lên ngọn đèn màu cam. Tôi đi chậm lại, do dự chờ một lát nên mở đầu như thế nào. Nếu đã tới, tôi không thể biểu hiện ra một bộ dáng gia đình. Dù thế nào đi nữa, cũng không thể để Chu Tư còn nhìn tôi với ánh mắt nhìn tôi như đứa trẻ vậy.
Tôi hít sâu một hơi, ảo tưởng thành mình chính là chủ nhân của gia đình này, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Bước qua đồng cỏ, đi ngang qua hồ bơi, tôi chính thức bước chân vào biệt thự. Vào phòng trước mặt mà đến một cỗ hương trà hoa nhài nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Tôi nhẹ giọng gọi: “Chu Tư?”
Nhưng không ai trả lời.
Căn nhà khá lớn, tôi đi loanh quanh một mình vào bếp thì tình cờ thấy Chu Tư đang đứng trước bàn nấu ăn, quay lưng về phía tôi.
Chắc là nghe được động tĩnh, Chu Tư quay đầu lại. Trong lòng tôi lộp bộp, theo bản năng nuốt nước miếng một chút. Nhưng Chu Tư lại giống như một người không có việc gì, tiếp tục công việc trong tay anh, quay lưng về phía tôi nói: “Nếu muốn uống nước thì tự mình đi tủ lạnh lấy.”
Tôi đã chuẩn bị một loạt các bài phát biểu mở đầu, không ai trong số họ có ích. Cuối cùng, tôi chỉ có thể ồ lên một tiếng, bỏ túi trên tay xuống tủ lạnh lấy nước.
Chiếc tủ lạnh hai cánh cửa màu trắng, lớp giữ ngăn tươi có đầy đủ các loại đồ ăn thức uống, trái cây. Tôi cũng không khách khí, lấy mấy quả mận khô, lại chọn một ít dâu tây, với một quả cherry ngọt ngào nhét trong miệng.
Vừa định xoay người, thiếu chút nữa đụng phải một bức tường thịt. Không biết Chu Tư đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào.
Tôi theo bản năng lùi về phía sau một bước, lòng bàn tay cầm mận và dâu tây, tựa vào cửa tủ lạnh như một con chuột hamster.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, bầu không khí hiển nhiên mập mờ không rõ.
Chu Tư chỉ cách tôi một quãng ngắn, anh nhìn xuống tôi một cách trịch thượng, trong mắt hiện rõ một tia giễu cợt.
Tôi liếc nhìn anh và tiếp tục nhai quả cherry trong miệng.
Những quả cherry này thực sự rất ngon, giòn và ngọt, ngay lập tức làm tôi hài lòng, một người chưa ăn cả ngày.
Chu Tư cũng không nói lời nào, một đôi mắt hoa đào đẹp mắt nhìn tôi, gần như là chờ tôi ăn xong. Dáng người của anh không tệ, vóc dáng rất cao, dù sao so với bạn trai chó của tôi còn cao hơn, nhìn thấy đại khái là 1m85. Tất nhiên, tôi cũng không lùn, tôi cao tầm 1m65. Thật tiếc vì hôm nay tôi đi giày bệt, dù sao thì tôi cũng thấp hơn anh 20 cm nên tôi phải ngước lên nhìn anh.
Khoảng cách rất gần, tôi thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi dài của Chu Tư. Đàn ông này không biết có phải mỗi ngày đều bảo dưỡng hay không, làn da của anh ngược lại trắng nõn như có thể bóp ra nước.
Không thể không nói, Chu Tư thực sự khá đẹp trai. Lý do ở nhà, anh mặc một chiếc áo T ngắn màu trắng, làm nổi bật vai rộng eo hẹp, đường cong trên cánh tay lưu loát, cả người giống như trẻ hơn mấy tuổi, ngược lại không có bộ dạng giả vờ như một nhân sĩ thành công như trước.
Tôi ít nhiều cũng là ở trong miệng Chu Uyển nghe nói qua một ít tin đồn về Chu Tư, ví dụ như thời sinh viên con gái vì đuổi theo Chu Tư chặn đến cửa nhà anh, lại ví dụ như có con gái vì đuổi theo Chu Tư mà trước mặt mọi người thổ lộ cái gì đó. Mà Chu Tư người này cũng kiêu ngạo, có thể từ trong bụi vạn hoa qua từng phiến lá không quen bất kỳ người nào.
Khác với những người còn lại, người đàn ông này thực sự có một số vốn lãng mạn chỉ nhờ vào khuôn mặt của mình.
Đột nhiên, Chu Tư đưa tay ra trước môi tôi, lòng bàn tay sạch sẽ hướng lên trên. Các ngón tay của anh mảnh mai và ưa nhìn, móng tay được cắt tỉa và bo tròn rất đẹp mắt.
Tôi hiểu được ý định của anh, vì vậy tôi nhổ những hạt quả cherry trong lòng bàn tay anh
Không nghĩ tới Chu Tư vẻ mặt ghét bỏ.
“Chậc.”
Tôi bất tri bất giác phản ứng lại, thì ra người này là muốn hoa quả trên tay tôi
Tất nhiên, tôi không thể tỏ ra yếu đuối, tôi nói: “Tại sao vậy, anh ghét em à?”
“Em nói xem?”
“Anh không từ chối sao? Anh có tư cách gì mà ghét bỏ chứ?”
Chu Tư nhìn tôi thật sâu, không nói gì nữa.
Ngược lại tôi bị ánh mắt kia của anh nhìn đến cả người không được tự nhiên.
Cũng may Chu Tư cũng không quá lo lắng về vấn đề này, anh ném quả hạch trong lòng bàn tay anh vào thùng rác, ngược lại dùng nước sạch rửa tay một chút. Anh nói với tôi rằng anh đã nấu một bữa ăn tối và muốn mời tôi ăn một chút.
Tôi liếc nhìn miếng bít tết chiên và một ít salad rau của anh, trêu chọc: “Không nghĩ rằng một ông chủ lớn như anh sẽ tự mình xuống bếp đấy?”
Chu Tư tay trái bưng salad, tay phải cầm bít tết, hỏi tôi: “Em có nghĩ rằng em hiểu rõ về anh không?”
Tôi bị quân đầu phản kích, tôi theo bản năng phản bác lại: “Tốt xấu gì em cũng quen biết anh mười năm rồi, anh cho rằng em không biết rõ anh sao? Anh Chu.”
Chu Tư đại khái bị tiếng “Anh Chu” này của tôi ghê tởm đến mức, cho nên nhíu mày một chút.
Người khác đã ngồi trên ghế ăn, tự nhiên hai chân, nhìn tôi cách đó không xa.
Tôi lườm mắt, nghĩ thầm, người này lại tới. Người hâm mộ kiêu căng của những người thành công lại xuất hiện! Đây là điều tôi không thể chịu đựng được Chu Tư nhất.
“Em có muốn ăn cơm không?” Chu Tư hỏi tôi.
Tôi lắc đầu và đi về phía anh.
Những tưởng rằng sẽ rất khẩn trương, nhưng rất kỳ quái cũng không có. Tôi rất tự nhiên ngồi vào lòng Chu Tư, đưa tay ôm cổ anh như một con hồ ly, lại gọi anh một tiếng: “Anh Chu…. Em muốn ăn thịt anh.”
Chu Tư không đẩy tôi ra, thậm chí còn đặt lòng bàn tay trên eo tôi. Tôi cũng không phải chưa có nhân sự, ngồi cạnh một người đàn ông như thế này, cơ thể tôi chắc chắn sẽ có một số phản ứng kỳ lạ. Qua một lớp vải mỏng, tôi có thể cảm nhận được hơi nóng trong lòng bàn tay Chu Tư. Tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm nam tính nhàn nhạt trên người Chu Tư, không phải mùi nước hoa, nhưng rất dễ ngửi.
Ngẫm lại cũng rất thiệt thòi, lớn như vậy tôi chỉ có thể qua lại với Trần Chí Thành là bạn trai, rất nhiều lần đầu tiên đều là cùng Trần Chí Thành phát sinh, chưa từng nếm qua tư vị khác, vì thế một góc trong nội tâm tôi điên cuồng kêu gào
Tôi chủ động hôn Chu Tư. Dù sao tôi cũng đã phá bình rách nát rồi, quản mẹ nó cái gì, tấn công trước rồi nói sau.
Tim tôi đập rất nhanh, khi môi tôi chạm vào đôi môi mềm mại của Chu Tư, trong hô hấp bị hương vị đàn ông của anh chiếm đoạt, cả người tôi đều rối loạn.
Nhưng bước nào nên thực hiện đây? Liếm trước? Hay mút? Lè lưỡi một lần nữa?
Trong lúc mất tập trung, tôi đã được nhấc bổng lên và ngồi xuống bàn ăn.
Trước mặt, Chu Tư khuôn mặt rõ ràng nghiêng người, khóe môi mang theo ý cười xấu xa. Trong bối cảnh của anh, tôi trông giống như một con chim sợ hãi.
“Đây là những gì em nói, ăn anh?” Chu Tư nhướng mày, cả người thoạt nhìn cực kỳ xấu xa.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy đàn ông trước mắt này rất xa lạ, mà tôi ở trước mặt anh căn bản là một con kiến nhỏ, hoàn toàn không cách nào nắm bắt được anh.
Đơn giản thôi, tôi bắt đầu văng tục: “Cái gì? Không được à?”
“Được.”
Nếu như tôi không nghe lầm, giọng điệu của Chu Tư hình như mang theo chút cưng chiều yêu thương.
Hai tay anh chống hai bên tôi, lười biếng khom người đối mặt với tôi. Bỗng nhiên, anh tiến lại gần trên môi tôi đánh một cái, giống như con sấu điểm nước, lại mang theo năng lượng thật lớn.
Trái tim tôi co lại một chút, tôi nghe thấy giọng nói mê hoặc của anh văng vẳng bên tai: “Bé Vải, nếu em không ăn được, anh sẽ dạy em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT