Hôm thứ 7, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm cùng đến đài thiên văn.

Khác với cung thiên văn, đài thiên văn của trường đa phần phục vụ cho nghiên cứu và quan sát của giáo sư và học sinh, cô xem không hiểu rất nhiều thứ.

Nhưng có Tùy Khâm ở đây.

Tùy Khâm điều chỉnh số liệu và toạ độ cho cô, Lâm Bạch Du nhìn thấy tinh hệ và tinh vân qua kính viễn vọng, tráng lệ mênh mông, mỗi một vùng, mỗi ngôi sao đều không giống nhau.

Cô vẫn thấy rất lãng mạn.

Giọng nói Tùy Khâm trầm thấp: “Vì sao em nhìn thấy mỗi buổi tối đa phần là hằng tinh, mắt nhìn thấy là điểm phát sáng, trở thành các vì sao.”

Tay anh đặt trên thiết bị, thong thả nói với cô: “Mỗi một hành tinh và hằng tinh sau khi được phát hiện đều sẽ được đặt tên.”

Lâm Bạch Du nói: “Tên Tiếng Anh ạ?”

“Trung hay Anh đều có, theo ý của người phát hiện.” Tùy Khâm nói.

Lâm Bạch Du hóa thân thành cô bé tò mò: “Vậy chẳng lẽ người phát hiện ra ngôi sao đó muốn dùng tên nào cũng được sao? Câu mắng người khiếm nhã thì không được chứ nhỉ?”

Tùy Khâm gật đầu: “Phải xét duyệt.”

“Tốt thật, tên của em cũng là vì sao (Tinh Tinh).” Lâm Bạch Du bùi ngùi.

Nhưng không có vì sao nào là tên của em cả.

Tùy Khâm hơi nhướn xương mày.

Sau đó, anh đưa Lâm Bạch Du đi xem diễn giải về cách vận hành thiên thể, dưới màn trời mênh mông, dường như mình đang giữa trời sao.

Đài thiên văn của trường là nơi cao nhất, nhìn xuống có thể bao quát cả vườn trường, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm ở bậc thềm bên ngoài đài thiên văn ngắm bình minh.

Lâm Bạch Du chống tay: “Ngành này của anh sau khi tốt nghiệp thì đi làm luôn à?”

Tùy Khâm đã quyết định từ trước: “Không phải.”

Lâm Bạch Du nghe câu giải thích của anh xong, không hề bất ngờ, học sinh có năng khiếu như anh, được giảng viên thích là điều rất bình thường.

Cô vẫn đang ngẫm lại, rồi lại nghe Tùy Khâm nói: “Tinh Tinh, học kì sau anh học một chuyên ngành khác.”

Lâm Bạch Du há hốc miệng: “Có kham nổi không?”

Tùy Khâm hờ hững: “Có thể.”

Đối với anh mà nói, dễ như trở bàn tay.

Lâm Bạch Du nói: “Vậy cũng tốt, sau này em cũng rất bận, nhưng cả hai đều bận, chúng ta sẽ ít gặp nhau.”

Tùy Khâm chỉnh mặt cô cho thẳng: “Anh sẽ đi gặp em.”

Tay anh bóp thịt má của Lâm Bạch Du dồn vào trong, miệng cô hơi chu lên: “Không đến cũng không sao, có thể gọi video.”

“Có sao.”

Tùy Khâm buông tay, sắc mặt điềm tĩnh.

“Như thế mới có thể nói có người khác, họ không có hi vọng.”

“...”

Lâm Bạch Du không quản được tính ghen tuông của anh, dẫu sao, ban đầu anh còn có thể nói câu “Chồng tương lai của cậu không bằng tôi” mà.

Nhớ đến chuyện này, cô cười ranh ma: “A Khâm, em nghe nói, anh tuyên bố chồng tương lai của em là anh?”

Tùy Khâm liếc mắt: “Ừm.”

Lâm Bạch Du nói: “Lúc trước, là ai nói chồng tương lai của em không bằng anh ấy nhỉ?”

Cô dùng giọng điệu ôn hòa học theo câu anh nói hồi cấp 3.

Tùy Khâm hơi nhướn mày: “Đã bằng chưa?”

Lâm Bạch Du lắc đầu.

Tùy Khâm không đổi sắc mặt: “Vậy nên, có gì không đúng?”

Lâm Bạch Du bó tay: “Anh nói gì cũng đúng, đều là anh, cùng một người, sao có thể vượt qua chính mình được.”

Tùy Khâm và cô nhìn nhau, ánh mắt anh chứa đựng cô.

“Không giống.”

Anh hồi cấp 3, có mối liên hệ kì lạ nhất với cô.

Mà anh của hiện tại, có thể cho cô mọi thứ thiết thực hơn.

-

Án kiện của nhà Tùy Hữu Chí đã được giải quyết trong kì nghỉ.

Số tiền bồi thường của cha mẹ Tùy Khâm năm ấy, trừ đi số tiền nhà Tùy Hữu Chí tiêu xài cho Tùy Khâm ban đầu, còn có phí cực nhọc, phần còn lại đều trả cho Tùy Khâm.

Hoàng Hồng Anh không thể chấp nhận nhất, lúc ấy bà ta còn la lên ở tòa án: “Tôi nuôi nó bao lâu nay, sao lại trả cho nó hết! Nếu không phải là bà đây, nó có thể lớn như này không? Có thể lên đại học không?”

Nhưng phen ồn ào này cũng chẳng duy trì được bao lâu, bởi vì bà ta vẫn sợ.

Lâm Bạch Du đứng ngoài xem tất cả, không nhìn được cười khinh, Tùy Khâm có thể lên đại học có liên quan tí gì đến Hoàng Hồng Anh không?

Thậm chí, nếu không phải là Hoàng Hồng Anh, anh đã có thể trở thành thiên tài ai ai cũng biết từ lâu rồi, được tuyển thẳng cũng có khả năng.

Vương Quế Hương cũng đến, nói với Lâm Bạch Du: “Lúc trước hôm nào cũng khoe con trai, bây giờ chẳng biết đang làm máy may ở xưởng nào rồi.”

Lâm Bạch Du hỏi: “Không học lại ạ?”

Vương Quế Hương: “Kết quả thường ngày đều là đi chép cả, trong đầu có gì đâu, học lại thì có ích gì! Không giống như Tùy Khâm!”

Giọng nói bà vốn đã to, Hoàng Hồng Anh cũng nghe thấy, tức tối lườm nguýt họ.

Đáng tiếc đây là tòa án, bà ta không dám ra đó.

Lâm Bạch Du nhìn lại, đời này của họ, cuối cùng cũng thoát khỏi bọn họ rồi.

Tùy Khâm không thèm nhìn bọn họ, trong mắt anh, bọn họ chỉ là khách qua đường trong cuộc đời, anh càng căm ghét trong giấc mơ hơn, gia đình Lâm Hữu Chí khiến cô bị mù.

Anh lạnh lùng đi qua người Hoàng Hồng Anh.

Đến bên Lâm Bạch Du: “Về thôi.”

Lâm Bạch Du đáp lại: “Được.”

Đi ra quảng trường, trời xanh mây trắng, trời quang vạn dặm.

Trước năm mới, Phương Vân Kỳ và Tề Thống hẹn một bữa ăn.

“Mấy hôm trước tao đi thăm Bắc Bắc.” Cậu chủ động nói.

“Hai hôm trước tôi cũng đi, sao không gặp cậu.” Lâm Bạch Du ngạc nhiên: “Bó hoa đó là của cậu à, lúc ấy tôi còn đang đoán.”

Phương Vân Kỳ gật đầu.

Mùa đông của nơi nhỏ, các loại hoa trong tiệm hoa không phải là nhiều, cậu chọn vài loại đẹp nhất bó vào chung nhau.

Tề Thống lắc đầu, không nói gì.

-

Sau khi vào học, cuộc sống của Lâm Bạch Du và Tùy Khâm yên lặng hơn nhiều, đa phần thời gian của anh đều dành cho việc học, tự chọn ngành khoa học không gian.

Từ năm hai, trường đại học Kinh bắt đầu không cấm trọ bên ngoài nữa.

Sau khi vào học, Phương Diệu thấy cô về kí túc: “Tớ còn tưởng cậu và Tùy Khâm sẽ ở ngoài chứ, không sống chung à?”

Thực ra Lâm Bạch Du cũng từng nghĩ loáng thoáng, nhưng Tùy Khâm không mở lời, cô cũng không nhắc nữa: “Còn sớm mà.”

Bắt đầu từ năm nay, cô không còn tiết học ở Viện chính nữa, bắt đầu bận rộn ở Viện Y Học.

Lâm Thu Vũ bỗng nói: “Chuyên ngành này của cậu phải học 5 năm, lúc ấy Tùy Khâm tốt nghiệp rồi cậu vẫn đang ở trường, như thế các cậu rất dễ có xích mích.”

Lâm Bạch Du chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

“Không đâu.”

Lâm Thu Vũ lắc đầu: “Đừng tự tin quá.”

Lâm Bạch Du liếc nhìn cô ta: “Không phải là tớ tự tin, mà là anh ấy cho tớ tự tin.”

Phương Diệu hòa giải: “Chà, vẫn còn sớm mà, chuyện sau này để sau này hẵng nói, bây giờ nói cũng sớm quá.”

Cô ấy xích lại gần: “Cậu với Tùy Khâm đến giờ mới chỉ hôn thôi à?”

Vừa nhắc đến chủ đề này, ngay cả Tô Trừng Trừng cũng sát lại: “Tớ cũng tò mò.”

Lâm Bạch Du bỏ đồ xuống, cho họ hứng thú đã đời rồi, mới quay đầu nói với họ: “Bí mật.”

Phương Diệu: “Hứ!”

Lâm Bạch Du cũng bắt đầu bận rộn, cô học rồi mới biết thật sự khó đến mức nào, nhất là lúc cuối kì, từ sáng tới tối đều xem sách xem bài vở.

Nếu không phải trí nhớ cũng ổn, e rằng phải bị giày vò như Tô Trừng Trừng.

Sau cuối kì là kì nghỉ đông, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm về đón Tết với Liễu Phương, rồi đi cúng tế Tần Bắc Bắc.

Lần này, cô thấy một chiếc hộp nhạc giống quả cầu thuỷ tinh ở trước mộ.

Bên trong quả cầu thuỷ tinh có một công chúa nhỏ mặc váy khiêu vũ, chỉ cần kéo dây, sẽ bắt đầu ca hát chuyển động. Tiếng nhạc vui tai vang lên trong nghĩa địa trống vắng.

Tùy Khâm cụp mi: “Năm ngoái nó cũng đến vào hôm nay.”

Lâm Bạch Du đợi hết nhạc, mới nói: “Đáng tiếc Bắc Bắc không thấy.”

Cô vẫn luôn nghĩ, kiếp sau của Bắc Bắc sẽ như thế nào, liệu cô và Tùy Khâm có xuất hiện trong cuộc đời của cô ấy nữa không.

Tất cả những thứ này đều là điều chưa biết.

Mùa đông năm Lâm Bạch Du vào năm ba, Phương Vân Kỳ vẫn đến như cũ, không để lại thứ gì khác, chỉ đốt một bức ảnh.

Lâm Bạch Du không nhìn thấy bức ảnh gì, chỉ nhìn thấy tro tàn.

Sau này, cô mới biết…

Sau này, Phương Vân Kỳ đã đi đến Bắc Cực.

Cậu nhìn thấy cực quang.

Cậu ở trong nhà tuyết.

Cậu có cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với gấu Bắc Cực.

Phương Vân Kỳ đi theo đến nỗi như hòa vào trong gấu Bắc Cực, cậu nhìn thấy cầu vồng của Bắc Cực, và cầu vồng trắng - thứ được gọi là kì tích cùng với cực quang.

Ở cực Bắc của Trái đất, ở cực Bắc của thế giới.

-

Sau dịp Tết, mười ngày giữa tháng hai, Tùy Khâm về trường trước.

Lâm Bạch Du tưởng anh bận các hạng mục trong trường, anh - một học sinh đang học, có thể tham dự vào quả thực là quá đáng tự hào, cô không chỉ không tiếc, còn giục anh đi sớm.

Lúc cô về trường, Tùy Khâm đến đón.

Lâm Bạch Du nhào vào lòng anh, từ bên đòi hôn biến thành bên bị hôn đến đau đầu chóng mặt, rồi lại bị dắt đi.

Choáng cả dọc đường, lúc xuống xe cô nhìn thấy, không phải trường.

“Đây là đâu?” Cô quay đầu.

Tùy Khâm không trả lời cô, mà đẩy cửa, kéo cô đi vào trong.

“Nhà.” Anh nói.

Lâm Bạch Du đoán được chút trong lòng, nhưng anh nói ra từ miệng, cô vẫn bàng hoàng không thôi: “Nhà của chúng ta?”

Tùy Khâm hơi cong khoé môi: “Không thì sao nữa?”

Cửa sổ ban công đang mở, có làn gió đầu xuân thổi chút hơi lạnh vào, Lâm Bạch Du đứng trong nhà, trái tim đang run lên.

Tùy Khâm còn chuẩn bị phòng vẽ cho cô.

Họ vẫn là sinh viên, anh đã có thể chi trả cho cuộc sống của họ, tính toán kỹ càng cho tương lai của họ.

Lâm Bạch Du xoay một vòng, cố ý nhỏ tiếng hỏi: “Vậy anh cũng ở đây à?”

Yết hầu Tùy Khâm hơi động đậy: “Ừ.”

“Ồ~” Lâm Bạch Du cong mắt cười: “Chỉ có một căn phòng ngủ.”

Tùy Khâm mím môi: “Đúng.”

Anh thẳng thắn như vậy, Lâm Bạch Du lại có chút thẹn thùng.

Tuy từng có hành động thân mật với Tùy Khâm, nhưng còn chưa đi sâu, bây giờ bất ngờ chung sống, chắc chắn sẽ xảy ra việc nên xảy ra.

Hai kiếp cộng lại, cô vẫn chưa từng trải qua.

Lâm Bạch Du không ở trong kí túc nên đi thu dọn đồ với Tùy Khâm, Tùy Khâm ở dưới tòa kí túc đợi cô. Bạn cùng phòng kí túc đều đã nhìn thấy, lộ ra ánh mắt mờ ám.

Nay đã là năm 2017, thêm lớp 12, bốn năm rồi, họ vẫn ổn định như thế.

Ngay cả Trần Thanh Thanh ban đầu không tin cũng đã đổi mục tiêu, đổi ba người bạn trai.

Phương Diệu to tiếng hỏi: “Các cậu thuê nhà à?”

Lâm Bạch Du lập lờ gật đầu: “Ừm.”

Chuyện mua nhà cô tạm thời không muốn nói, khiến người ta ghen ghét quá.

“Tiền thuê đắt không, tớ cũng muốn ở ngoài.”

“Cũng được.”

Lâm Thu Vũ nhìn vẻ mặt của cô, bỗng nói: “Thế các cậu chia đôi à? Hay là bạn trai cậu trả?”

Cả trường đại học Kinh đều biết hoàn cảnh gia đình của Tùy Khâm, còn kém hơn Lâm Bạch Du.

Lâm Bạch Du nhíu mày: “Anh ấy trả.”

Lâm Thu Vũ ồ một tiếng: “Thế này không tốt lắm đâu, cậu ấy cũng là sinh viên.”

Lâm Bạch Du không rõ rốt cuộc cô ta có suy nghĩ gì, nói thích Tùy Khâm, vậy cũng không phải, nói không thích, có lẽ cũng không phải.

“Tớ phụ trách sinh hoạt.”

Lâm Thu Vũ không nói nữa.

Lâm Bạch Du định mỗi lần về cầm một ít đồ đi, cô ra khỏi kí túc, rời đi với Tùy Khâm, Phương Diệu và Tô Trừng Trừng ra ban công nhìn họ.

“Xứng đôi quá.”

“Tớ đã nói chắc chắn Tùy Khâm không nhịn được mà! Đã một năm rồi, cuối cùng cũng hành động rồi!”

Lâm Thu Vũ thầm nghĩ, vợ chồng nghèo khó trăm chuyện buồn, tiền thuê nhà ở thành phố Kinh cũng không rẻ, dựa vào đàn ông, Lâm Bạch Du cũng ngây thơ thật.

-

Đêm sống chung đầu tiên, Lâm Bạch Du không hề buồn ngủ.

Đây không giống lúc trước Tùy Khâm ở đối diện, buổi tối cô mặc đồ ngủ sang phòng anh, lúc ấy cô không sợ gì hết.

Buổi sáng, Phương Diệu không biết lấy bộ phim ngắn từ cậu nam sinh nào, trong giờ học, cô ấy tắt âm thanh, kéo Lâm Bạch Du ngồi bàn cuối để xem.

Lâm Bạch Du xem mãi, chỉ thấy quá táo bạo.

Phương Diệu là khán giả hợp tiêu chuẩn, chốc chốc lại bình luận: “Vai nam xấu quá, cũng thấp… Trông rất nhỏ, diễn viên nữ thì lại xinh.”

Cô ấy quay đầu: “Tinh Tinh, cậu ngon hơn cô này.”

Lâm Bạch Du: “?”

Cùng ở một phòng kí túc, Phương Diệu dĩ nhiên đã thấy dáng vẻ cô mặc váy ngủ, nhỏ tiếng: “Tùy Khâm có biết không?”

Lâm Bạch Du đẩy cô ấy một phát: “Đừng nói linh tinh nữa.”

Phương Diệu vỗ ngực: “May là tớ tắt tiếng rồi, không thì rơi tai nghe, cả lớp đều biết chúng mình đang xem.”

Lâm Bạch Du: “...”

-

Cửa phòng đẩy ra, Lâm Bạch Du hoàn hồn khỏi suy nghĩ.

Cô nhìn Tùy Khâm đi vào, nhìn chằm chằm mình, dưới ánh đèn, sắc đen trong mắt anh hòa với vụn sáng, tựa như trời sao.

Lâm Bạch Du ngồi thẳng dậy, xuống giường: “Em đi rót nước.”

Cô mới đi hai bước, chưa rời khỏi phạm vi giường, đã bị Tùy Khâm kéo tay lại, sau đó hôn cô.

Trong phòng có hơi ấm, Lâm Bạch Du mặc váy ngủ lụa rất mỏng, như dải lụa lướt qua lòng bàn tay của Tùy Khâm, tích tụ trên eo cô.

Lâm Bạch Du cử động nhẹ, bị anh giữ lại.

Ở mặt này, cô vốn không phải là đối thủ của anh.

Từ môi đến cổ, Lâm Bạch Du đặt tay trên người anh, có thể cảm nhận được trái tim như núi lửa, chực chờ phun trào.

Ngón tay cô không chú ý lướt qua cổ anh, có thể chạm vào yết hầu đang chuyển động, từng hồi từng hồi.

Tùy Khâm buông cô ra, váy ngủ của cô gái trước mặt bị vò hơi nhăn lại, trắng đến chói mắt, môi lại hồng hào, ánh mắt dường như thấm nước.

Vải thừa của váy ngủ bị anh nắm sau eo, lộ ra đường cong bắt mắt.

Giọng nói anh hơi khàn: “Khát rồi à?”

Lâm Bạch Du đâu có khát, ban nãy cô sợ căng thẳng, không có chuyện có thể làm.

Không cần nói, Tùy Khâm đã nhìn thấu vẻ mặt của cô, bế cô lên, Lâm Bạch Du ôm anh, anh đặt cô ngồi xuống giường.

Dây váy ngủ vì động tác tuột xuống vai, rất quyến rũ.

Tư thế này của Lâm Bạch Du, là góc độ thấp nhất, còn trong tầm mắt của Tùy Khâm, nhìn từ trên xuống, nhìn thấy hết.

“Tinh Tinh.”

Lâm Bạch Du vừa nghe anh gọi mình, đã biết anh có ý gì.

Cô không ngẩng đầu, bám vào eo anh, cũng trùng hợp, ở góc độ này, có thể cảm nhận rõ ràng một số phản ứng của anh.

Những cảnh tượng ban đầu xuất hiện trong giấc mơ lạ kì của anh, cuối cùng cũng xuất hiện ở hiện thực.

Tùy Khâm ngồi xuống, nhìn cô đang đỏ ửng mặt.

Chàng trai ngồi xuống ngẩng đầu, hôn lên thiếu nữ ngồi trên giường vừa e thẹn vừa nhút nhát.

Sau đó anh nắm lấy tay cô, từ kị sĩ chân thành nhất biến thành người đàn ông có h4m muốn chiếm hữu mạnh mẽ, cùng nằm xuống, chống lên bên trên cô.

Lâm Bạch Du vừa ngước mắt, đã có thể nhìn thấy s4c tình trong mắt anh.

Tùy Khâm chưa bao giờ không lí trí như thế này, kéo váy cô lên, đầu ngón tay chạm vào, kéo cô lại gần mình.

Không giống với sự đau đớn Lâm Bạch Du tưởng tượng, nhưng vẫn có một chút khó chịu, chung quy là vật lạ, cũng không giống như thứ cô xem được ở bộ phim lúc ban ngày.

Cô lẩm bẩm, giọng nói không khống chế được mềm mỏng: “Biết trước thì… nên cho anh thử cảm giác này…”

Tùy Khâm hô hấp hơi nặng nề, nhưng mỉm cười.

So với nội dung ướt át trong mơ, bây giờ anh thoải mái hơn, lạ lẫm nhưng lại gây nghiện, khiến anh khó mà khống chế bản thân.

Anh dán vào cô: “Đợi lát là được rồi.”

Lâm Bạch Du nhỏ tiếng: “Thật à?”

Tùy Khâm dỗ dành cô: “Thật đấy.”

Một lúc sau, cuối cùng Lâm Bạch Du cũng cảm nhận được một loại cảm giác kì lạ, như lơ lửng trên mây, trước mắt mù mờ không rõ, tựa như mình đang ở trong ánh sáng.

Cơn gió ngoài cửa sổ không biết dừng lúc nào.

-

Trời đầu tháng ba luôn âm u, không có tuyết rơi, cũng không mưa, cũng chẳng quang đãng.

Cuộc sống của Lân Bạch Du giống như quay trở lại thời cấp 3, Tùy Khâm sẽ luộc trứng gà cho cô ăn mỗi ngày, cô chỉ ăn lòng trắng, lòng đỏ cho anh ăn.

Lại sắp đến sinh nhật của Tùy Khâm rồi.

Bạn học trong kí túc đều đang hỏi: “Sắp đến sinh nhật bạn trai rồi, nhiều bạn nữ mua quà đấy, sao cậu không có động tĩnh gì cả?”

Lâm Bạch Du rất bình tĩnh: “Không vội.”

“Tớ nghe nói, có người chuẩn bị vòng cổ, đắt lắm, loại vòng đôi.” Phương Diệu: “Cậu chưa chuẩn bị gì đấy à?”

“Lễ Tình Nhân tháng trước đón xong rồi mà.” Lâm Bạch Du buồn cười: “Sao cậu lại nghĩ như thế, tớ chắc chắn có tính toán trong lòng rồi.”

Quà phải tặng đúng ngày.

Tùy Khâm cũng sắp 22 tuổi rồi.

Họ sẽ từ người yêu, trở thành vợ chồng.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play