Ánh mắt cô dời xuống, nhìn thấy tay mình chạm vào môi Tùy Khâm, hoảng hốt trong chốc lát, tưởng là mình chạm vào.
Lâm Bạch Du vội vã rút tay về.
Cô cúi đầu nhìn Tùy Khâm.
Trong đôi mắt xếch của anh, có trời đất, và có cô.
Tùy Khâm và cô nhìn nhau, trái tim đang đập, trong tâm tư giấu kín ban nãy, nảy sinh ra vô số h4m muốn không thể kiềm chế.
Anh tạm thời chỉ có thể hôn lên ngón tay cô.
Tùy Khâm nhìn sang cánh môi hồng hơi hé mở của Lâm Bạch Du, không kiềm lòng được mà nghĩ, lần sau, có lẽ sẽ là ở đó.
Trong lúc cô không biết, anh mập mờ và tùy ý.
Ngón tay Lâm Bạch Du dường như vẫn còn nhiệt độ của môi anh, nhịp tim tăng nhanh, cong ngón tay rút vào trong tay áo phao.
Có lẽ anh không cố ý, là trùng hợp.
Lâm Bạch Du nghĩ thầm, cú ngã hôm nay quả thật là quá bất ngờ, Tùy Khâm có lẽ cũng không nghĩ đến.
Tùy Khâm đứng dậy, giơ tay về phía cô: “Dậy đi.”
Ngón tay mảnh khảnh trắng ngần của Lâm Bạch Du đặt lên bàn tay anh, bị anh nắm chặt, cô mượn sức anh đứng dậy.
Cô hỏi: “Cậu ngã có đau không?”
Tùy Khâm ấn cằm, thấp giọng: “Cậu tưởng tôi là búp bê sứ à?”
Lâm Bạch Du nói: “Chúng ta đều thế.”
Tùy Khâm gõ vào đầu cô một cái.
Sau khi rời khỏi Cố Cung, hai người đi ăn, sau đó đi dạo phố một lúc, nhìn thấy kẻ đến người đi và mùi khoai lang tràn ngập khắp phố phường.
Lâm Bạch Du đeo găng tay, ở giữa nối bằng một sợi dây, vắt trên cổ, còn đội chiếc mũ Tần Bắc Bắc tặng cô khi trước.
“A Khâm, sau này cậu có muốn đến đây học đại học không? Trường đại học ở thành phố Kinh là tốt nhất cả nước đấy, chúng ta học cùng nhau.”
“Lâm Tinh Tinh.” Tùy Khâm chậm rãi nói với cô: “Chọn trường phải xem xếp hạng chuyên ngành.”
Anh đã nghe thấy nguyện vọng tương lai của cô, biết cô muốn học trường nào.
Là ở Viện Y Học trường đại học Kinh ở thành phố này.
Lâm Bạch Du ồ một tiếng: “Cậu hiểu nhiều thật đấy.”
Tùy Khâm im lặng.
Lâm Bạch Du dịu dàng nói: “A Khâm, cậu đã rời khỏi đường Nam Hòe rồi, cậu có thể sống đúng với bản thân mình rồi, có thể thi điểm cao, có thể chơi bóng rổ, mọi người đều rất mong đợi.”
Tùy Khâm cụp mi, cũng bao gồm cả cậu, đúng không.
Anh vươn tay, móc vào dây găng tay của Lâm Bạch Du: “Đi thôi.”
Về nhà thôi, Lâm Tinh Tinh.
-
Lúc máy bay của Lâm Bạch Du và Tùy Khâm hạ cánh, Phương Vân Kỳ lại đến bệnh viện.
Lần này cậu đi thẳng vào phòng bệnh, vốn định lén lút đưa đồ nhờ người khác cầm vào trong, nào ngờ vừa mới đến, đã bị Tần Bắc Bắc phát hiện.
Tần Bắc Bắc ngồi trên giường, nheo mắt hỏi cậu: “Cậu làm trộm đấy à?”
Phương Vân Kỳ đẩy cửa đi vào, quan sát cô ấy và những món đồ xung quanh, cô nhợt nhạt hơn buổi sáng một chút, giống búp bê thuỷ tinh hơn.
“Tôi… mang đồ cho cậu mà.”
“Đồ gì đấy?” Tần Bắc Bắc hất cằm, miệng lại nói rất cay độc: “Tôi không phải đồ gì cũng lấy đâu đấy nhé.”
Phương Vân Kỳ lấy ra từ trong túi một túi giấy bọc chặt, bên trong túi giấy còn bọc túi nilon, vừa mở ra, hương thơm bay ra ngoài.
“Bên ngoài bệnh viện có người bán cái này, nổi lắm, tôi giành được củ to nhất.”
Lúc cậu nói, vẻ mặt vô cùng hãnh diện.
Khoai lang nướng vừa ra lò, rất nóng, Phương Vân Kỳ luôn để trong túi, lấy ra nóng đến mức hai tay luân phiên đổi cho nhau.
Tần Bắc Bắc được chọc cười vui vẻ.
Lúc này cô ấy đang đội mũ, nom rất ngoan ngoãn, mất hết vẻ sắc sảo thường ngày, chỉ khi nói chuyện mới lộ ra.
Phương Vân Kỳ lại lấy một chiếc thìa nhựa ra từ bên trong túi.
Vốn định đưa thẳng cho cô ấy, nhớ lại ban sáng cô ấy bị lấy máu, có lẽ cánh tay không thoải mái, nên lại rút về tự mình bóc vỏ nửa củ.
“Ăn đi.”
Mùi thơm ngào ngạt lan khắp phòng bệnh, xua tan mùi của bệnh viện.
Tần Bắc Bắc nhận lấy xúc một miếng, thổi mấy hơi rồi mới ăn, củ khoai lang này trông không đẹp, nhưng vị rất ngọt.
Phương Vân Kỳ nhìn cô ấy ăn: “Thế nào, ngọt không, ông già đấy ba hoa nói là khoai của ông ta ngọt nhất cả bệnh viện, không biết nói thật hay đùa.”
Tần Bắc Bắc lừa cậu: “Không ngọt.”
Phương Vân Kỳ: “Thật à? Tôi tìm ông ta đòi lại tiền.”
Tần Bắc Bắc: “Cậu thử xem.”
Cô ấy nhân lúc Phương Vân Kỳ không chú ý, bóc một miếng dính vỏ nhét vào miệng cậu, ban đầu Phương Vân Kỳ bị bỏng một chút, sau mới nhai thử.
“Ngọt phết mà.”
Cậu căng thẳng trong lòng, hay là bệnh máu trắng sẽ ảnh hưởng đến vị giác con người?
Phương Vân Kỳ lại chữa lại: “Không ngọt thật!”
Nam sinh trước mặt ở trường thường hay tùy tiện cẩu thả, nhưng ở đây, lại vô cùng thận trọng.
Tần Bắc Bắc mím khóe môi, một lát sau mới cong môi: “Trêu cậu đấy, cậu còn tin thật.”
Phương Vân Kỳ thở phào, quan sát cô không giống nói dóc: “Dọa chết tôi, tôi suýt thì định quyết đấu với ông già bán khoai lang nướng dưới lầu rồi đấy.”
Cậu thúc giục: “Nhân lúc bác sĩ chưa đến, mau ăn hết đi.”
Tần Bắc Bắc làm sao ăn hết củ to như thế này: “To quá, không ăn hết.”
“Vậy phần còn lại đưa tôi.” Phương Vân Kỳ không thấy có gì, dù sao Tần Bắc Bắc dùng thìa, cậu ăn luôn bằng miệng, hai ba miếng là hết.
Mười mấy phút sau, Tần Bắc Bắc đưa nửa củ khoai còn lại cho cậu.
Phương Vân Kỳ vừa lấy túi trùm vào, vừa nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, đứng dậy định đi, vừa đi đến cửa, phía sau có giọng nói vang lên.
“Phương Vân Kỳ.”
“Mai cậu có đến nữa không?”
Phương Vân Kỳ xoay người lại.
Gương mặt Tần Bắc Bắc vẫn như ngày thường, kiêu ngạo ngước cằm lên: “Nhìn tôi làm gì, tôi muốn ăn cái đó. Thôi vậy, tôi tự mua, cậu đừng có đến nữa.”
Phương Vân Kỳ đáp lại: “Tôi cứ đến.”
Thực ra cậu đã mua vé xe sáng mai về quê với ông bà từ trước, nhưng vừa quay đầu nhìn Tần Bắc Bắc, cậu nuốt lại ba chữ “Không đến nữa”.
Cùng lắm thì, dậy sớm một chút.
Tần Bắc Bắc nhìn cậu đi khuất một lần nữa, li3m môi.
Thực ra không phải là cô ấy muốn ăn khoai lang nướng, chẳng qua một mình ở đây quá đỗi cô đơn, lúc Phương Vân Kỳ đến, sẽ nhộn nhịp hơn một chút.
Cô lại ngại không muốn nói thẳng.
Bác sĩ đến kiểm tra theo thường lệ, hồi lâu sau, chiếc điện thoại đặt đầu giường rung lên, Tần Bắc Bắc bỏ một tay ra mở khoá.
Là Phương Vân Kỳ gửi một bức ảnh.
Trong bức ảnh, có một xe đẩy khoai nướng nho nhỏ, và một ông lão đang cân.
Phương Vân Kỳ: [Mai ông già này vẫn ở đây.]
Tần Bắc Bắc: [Chẳng lễ phép gì cả, phải gọi là ông, không thì ông lão cũng được.]
Phương Vân Kỳ: [Ông ta là ông lão, tôi là ông nhỏ (tiểu gia), cậu cũng lễ phép một tí.]
Tần Bắc Bắc cạn lời, phát ngôn trẻ trâu gì thế này, lại không nhịn được cười.
Không bị bệnh tốt biết mấy, có thể đi chơi khắp nơi.
-
Chuyện Tần Bắc Bắc bị bệnh máu trắng và nhập viện làm hóa trị liệu, Phương Vân Kỳ không kể với bất kì ai, bao gồm Tùy Khâm - người cậu không giấu giếm gì bao giờ.
Lâm Bạch Du cũng không biết cậu chưa về nhà.
Cô mang bằng khen, tiền thưởng, ảnh chụp và đặc sản mua ở thành phố Kinh về, Liễu Phương quở trách: “Chỉ biết mua đồ linh tinh thôi.”
Lâm Bạch Du: “Đây là Tùy Khâm mua ạ.”
Liễu Phương nói: “Thẳng bé mua một món, con mua mấy món?”
Lâm Bạch Du: “Con chỉ mua nhiều hơn một xíu thôi mà…”
Cô lập tức chuyển chủ đề, giấu chuyện này đi, còn chuyện bị ngã ở Cố Cung, cũng không nhắc một chữ.
Lâm Bạch Du mua một quả cầu thuỷ tinh cho Tần Bắc Bắc, khác với những quả cầu bình thường, bên trong quả cầu này có một cách cách nhỏ mặc áo dài triều Thanh, rất đáng yêu.
Giống như cô nghĩ, Tần Bắc Bắc nhìn thấy ảnh đã thích rồi.
Lâm Bạch Du mỉm cười: “Vào học mang cho cậu.”
Lúc này Tần Bắc Bắc đang ở bên cửa sổ cuối hành lang, không ai nhìn ra đây là trong bệnh viện: “Được, không được quên đâu đấy.”
Sáng hôm sau, Phương Vân Kỳ không ngủ nướng, không những mang khoai nướng, còn mua hạt dẻ rang bọc đường, ra khỏi bệnh viện thì vội vã chạy đến trạm xe.
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, tết âm lịch đến rồi.
Hai hôm trước, Liễu Phương đã mua câu đối và chữ Phúc, mọi năm có hai người là bà và Lâm Bạch Du, một người đứng lên ghế để dán.
Năm nay có Tùy Khâm, vóc người anh cao lớn, với tay là có thể chạm đến đầu cửa, nhiệm vụ này bèn giao cho anh.
Lâm Bạch Du đứng ở cửa đối diện, ngắm vị trí chỉ huy anh: “Trên… vào giữa một tí, đúng chỗ đó.”
Chữ Phúc cũng được dán lên nhà mới của Tùy Khâm.
Liễu Phương luôn thu xếp bữa cơm tất niên vào buổi tối, nhưng những nhà khác thì không, từ khi trời chưa tối đã bắt đầu có người bắn pháo hoa đốt pháo, vang lên tiếng lốp bốp.
Trong mơ, thời điểm này, Lâm Bạch Du đang ở hậu trường chương trình lạnh như băng.
Trước khi ăn cơm tối, Lâm Bạch Du vào bếp kì kèo Liễu Phương: “Mẹ, lát ăn cơm tất niên xong, con muốn đi đốt pháo hoa.”
Liễu Phương nói: “Nguy hiểm lắm, bên ngoài người ta cũng đốt đấy thôi, xem người ta là được rồi, đỡ để con sờ tay vào.”
Lâm Bạch Du: “Đâu thể giống nhau được ạ?”
Liễu Phương: “Sao thì cũng không được, con không xem mọi năm đều có tin thời sự đốt pháo bị nổ vào người à, bây giờ dưới tầng toàn là vụn pháo, không chừng có cái chưa nổ đang đợi con đấy.”
Quấy rầy mãi, cuối cùng Lâm Bạch Du cũng tin mẹ là người lòng dạ sắt đá, làm nũng cũng vô dụng.
Cô ra khỏi bếp: “A Khâm? Tùy Khâm?”
Không ai trả lời.
Lâm Bạch Du bèn gõ cửa nhà đối diện, cũng không có người.
Mãi đến mười phút sau, cô đang xem TV, cửa nhà mình bị gõ.
Lúc Tùy Khâm đi vào, Lâm Bạch Du cứ thấy người anh lành lạnh, dường như mang hơi tuyết, tóc cũng hơi ướt.
“Cậu đi đâu đấy?”
“Mua đồ.”
Lâm Bạch Du không hỏi nữa.
Bữa tất niên là ăn cơm, nhưng Liễu Phương còn chuẩn bị cả sủi cảo nước và sủi cảo trứng, bên trong còn gói đồng xu đã được rửa sạch.
“Ăn được, nghĩa là năm nay sẽ may mắn phát tài.”
Vừa dứt lời, Tùy Khâm nhổ ra một đồng xu, nhướn mày lên.
“Năm nay cậu sẽ phát tài!” Lâm Bạch Du reo lên một tiếng, bản thân mình cũng ăn, mới biết, miếng sủi cảo nào cũng gói đồng xu…
-
Đêm hội mùa xuân [1] đã bắt đầu, cả thành phố đều đang đốt pháo hoa “đùng đùng”, bầu trời luôn sáng như ban ngày, chưa từng tối tăm.
[1] Chương trình đón Tết của Trung Quốc, giống như Táo quân của Việt Nam.
Ăn bữa tất niên xong, Tùy Khâm phụ giúp dọn dẹp, Lâm Bạch Du chỉ đành ra ban công xem pháo hoa, bỗng bị vỗ vào vai một cái.
Tùy Khâm lời ít ý nhiều: “Ra ngoài.”
Lâm Bạch Du thấy kì lạ, đi theo anh lên tầng thượng, tiểu khu hơi cũ, cửa tầng thượng đã gỉ, vừa đẩy ra, vang lên tiếng kẽo kẹt.
Lách tách một tiếng, một vệt sáng chiếu xuống mặt đất trước mặt.
Không ngờ Tùy Khâm lại mang đèn pin.
“Đến đây làm gì?” Hóng gió chăng?
“Đốt pháo hoa.”
Theo tầm mắt của Tùy Khâm, Lâm Bạch Du nhìn thấy có mấy loại pháo hoa trên nền đất.
Cô không biết Tùy Khâm chuẩn bị lúc nào, cô chỉ biết, đêm giao thừa này, Tùy Khâm mua cho cô một đống pháo hoa.
Anh đã nghe thấy cuộc đối thoại của cô và mẹ.
Tùy Khâm nhận ra ánh mắt của cô, lắc đèn pin, vệt sáng ấy chiếu bên người cô, không chiếu thẳng vào cô: “Nhìn tôi làm gì, nhìn pháo hoa.”
Lâm Bạch Du không động đậy, hỏi: “Có phải cậu nghe thấy tôi nói chuyện với mẹ rồi không? Nếu không thì sao cậu tự nhiên lại mua thứ này? Mua lúc nào đấy? Chẳng trách tôi tìm cậu, không thấy đâu.”
Tùy Khâm ừm một tiếng.
Phòng bếp không cách âm, anh ở phòng khách nghe rõ mồn một.
Tuy không hiểu lắm vì sao con gái đều thích đốt pháo hoa, nhưng anh cũng không hỏi, mà đi làm luôn.
Nếu bác gái không mua, thì để anh làm.
Dưới tầng nguy hiểm, vậy thì lên sân thượng.
Lâm Bạch Du muốn gì, anh đều có thể thực hiện.
Lâm Bạch Du bất ngờ mừng rỡ với suy nghĩ của Tùy Khâm, cô chỉ tiện miệng nói thôi, anh sẽ thực hiện, không thắc mắc gì hơn.
“Cậu mua nhiều thế làm gì, không đốt hết…”
Tùy Khâm đứng sau lưng cô, chiếu sáng bằng đèn pin: “Tối nay không đốt hết, còn có tối mai, tối của sau này.”
Lâm Bạch Du cầm một chiếc pháo dài trước, loại này rất dễ, vặn bên dưới, bên trên chiếu đúng lên trời, là được.
Chỉ là, cô không ước lượng đúng năng lực của mình.
Tùy Khâm vươn tay ra từ bên cạnh, bao phủ lấy mu bàn tay cô, kéo cổ tay cô xoáy nhẹ: “Xoay như này.”
Pháo hoa quệt đất một chút rồi nổ trên bầu trời.
Trong tiếng nổ từng đợt từng đợt, che đi tiếng tim đập mạnh của Lâm Bạch Du.
Đốt xong, mặt Lâm Bạch Du ửng đỏ, lần này cô chọn loại pháo bông que đơn giản nhất, Tùy Khâm có bật lửa, đốt cho cô.
Pháo bông hình bông sao nở rộ trên đầu que.
Trong từng đám pháo sáng, Lâm Bạch Du nhìn thấy khuôn mặt Tùy Khâm ở đối diện được phác họa nên nét thờ ơ mà lại dịu dàng, đôi mắt xếch rực rỡ chói mắt.
Cảnh tượng tuyệt đẹp thế này, sẽ khắc ghi mãi mãi trong tim Lâm Bạch Du.
Cô bỗng mở lời: “A Khâm, ước một điều ước đi.”
Pháo bông que cháy lan xuống dưới, Tùy Khâm cầm thêm một que để đốt, hai que pháo bông, chạm vào nhau, b4n ra tia sáng rực rỡ.
Anh tiện miệng hỏi lại: “Ai lại dùng pháo bông que để ước?”
Lâm Bạch Du nói: “Vậy cậu sẽ là người đầu tiên.”
Tùy Khâm đối mắt với cô, hồi lâu sau nói: “Ước xong rồi.”
Lâm Bạch Du ô một tiếng: “Cậu bắt đầu lúc nào thế, đã ước xong rồi?”
Tùy Khâm không chớp mắt nhìn cô: “Lúc cậu không biết.”
Lâm Bạch Du có thể thấy pháo hoa phát sáng trong đôi mắt đen thẳm của anh, từng đốm lửa, sáng rực và hút hồn người.
Pháo bông que cháy hết, tầm mắt lại chìm vào bóng tối, cô biết Tùy Khâm đang đứng trước mặt mình: “Cậu ước gì thế?”
Tùy Khâm hỏi: “Nói ra rồi còn linh nghiệm không?”
Lâm Bạch Du nghĩ cũng đúng thật, nhưng cô tò mò, nhỏ tiếng: “Vậy cậu có thể lén lút bật mí một chút chút, đừng nói hẳn ra.”
Bầu trời phía xa bị pháo hoa che phủ, chút ánh sáng chiếu lên sân thượng.
Lâm Bạch Du nhìn ngũ quan mờ nhạt của Tùy Khâm, và đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô nghe thấy giọng anh: “Liên quan đến cậu.”
Anh không nghe lời cô chỉ ước một điều.
Bởi vì anh tham lam như vậy đấy.
**
“Tất cả mọi mong ước của tôi đều liên quan đến cậu.”
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT