Đến khi tất cả mọi người đã tập hợp tại vạch xuất phát, Từ Phi Phi nghe hết câu của Lâm Bạch Du vẫn đang cười.

Lâm Bạch Du không để ý cô ta cười nhạo.

Tùy Khâm cởi áo khoác đồng phục, bên trong chỉ có một chiếc áo phông trắng mỏng, anh đứng trên đường chạy màu đỏ nâu, vô cùng bắt mắt.

Tiếng súng vang lên xong, cuộc thi bắt đầu.

Lâm Bạch Du đứng ở trước lớp số 1, xem mọi người xông về phía trước, so với bọn họ, Tùy Khâm rõ ràng trông rất uể oải, nhưng không ngờ anh vẫn không bị rớt lại phía sau.

“Cậu ấy chạy nhẹ nhàng quá.” Châu Mạt xé vỏ gói cơm cháy, nhai trong miệng giòn rụm: “Chắc chắn có thể vào vòng chung kết.”

Lâm Bạch Du bỗng nảy ra một ý nghĩ.

“Nói không chừng cậu ấy lại vừa qua vạch [1].”

[1] Qua vạch: Chỉ mức điểm thấp nhất để được trúng tuyển, đạt tiêu chuẩn.

Giống như anh ở các kì thi thường ngày, ổn định vừa đủ điểm tiêu chuẩn.

Lâm Bạch Du chưa cổ vũ cho ai lớn tiếng bao giờ, nghe thấy Từ Phi Phi ở phía không xa nhẹ nhàng gọi: “Tùy Khâm cố lên!”

Cô ta nói như thế này, chắc Tùy Khâm không nghe thấy đâu.

Những người nhanh đã chạy xong 1 vòng, lướt qua Lâm Bạch Du một lần nữa, cô nhìn thấy Tùy Khâm, lớn tiếng: “Tùy Khâm, xông lên!”

Chưa nói đến Tùy Khâm, có người trong số những người thi đấu cũng nhìn qua đó.

Châu Mạt giật cả mình: “Tinh Tinh, sao cậu luôn không có điềm báo gì vậy.”

Lâm Bạch Du bị nhìn đến thẹn thùng, tỏ vẻ không phải là mình hét, nhìn bóng lưng Tùy Khâm xa dần.

Trên đường chạy có tổng cộng 25 người, vừa có điểm giống vừa có điểm không giống với suy đoán hoang đường của cô, bởi vì chung kết là 8 đường chạy, Tùy Khâm đang đứng thứ 5.

Anh kết thúc cuộc chạy dài này rất nhẹ nhàng.

Dưới ánh mặt trời rực sáng, trên đường chạy đều là các bạn học đang nghỉ ngơi.

Tùy Khâm đứng ở đó, chầm chậm đi về phía rìa sân, biển số phía sau lưng anh, cùng với vạt áo của anh bị gió thổi bay lên.

Anh dừng lại bên cạnh Lâm Bạch Du.

Hai người cùng đứng trên một vạch kẻ ngang, trước mặt Lâm Bạch Du là đường chạy, Tùy Khâm đứng bên cạnh cô, quay lưng với đường chạy.

Lâm Bạch Du quay đầu.

Tùy Khâm nghiêng mặt.

Hai ánh mắt chạm vào nhau.

-

Ngày hôm sau, Lâm Bạch Du thấy Tần Bắc Bắc quay lại.

Cô ấy đội tóc giả ngắn, đội thêm mũ lưỡi trai, trông giống cool girl trong bộ phim điện ảnh, lộ ra nửa khuôn mặt.

Không hề nhìn ra một mặt yếu đuối của cô ấy lúc sáng hôm qua.

Bởi vì rất nhiều bạn học chưa đến, nên khá nhiều ghế của lớp số 1 vẫn còn trống, Lâm Bạch Du kéo cô ấy ngồi ra phía sau.

Cô suy nghĩ lúc lâu, mới hỏi: “Bắc Bắc, sao cậu lại cắt tóc?”

Tần Bắc Bắc “ờ” một tiếng: “Bị bệnh rồi, bác sĩ nói để tóc dài không tốt.”

Lâm Bạch Du: “Hồi trước cậu không để tóc dài.”

Tần Bắc Bắc mím môi, lộ ra một nụ cười: “So với bây giờ, lúc trước chẳng phải chính là tóc dài hay sao.”

Cô ấy nhấc chân lên, đặt khuỷu tay lên đầu gối, nói: “Đến lúc tớ khỏi bệnh rồi, tóc của tớ cũng dài ra rồi.”

Lâm Bạch Du cụp mi.

Bệnh gì mà bác sĩ nói tóc dài không tốt hết.

Tối hôm qua sau khi về nhà, cô đã tìm kiếm rồi, xuất hiện nhiều nhất là bệnh cần phải hóa trị liệu.

Lý do lúc trước Tần Bắc Bắc từ chối đăng ký tham gia hội thao là bệnh tim, lúc ấy Lâm Bạch Du không tin.

Có lẽ, trong mắt Tần Bắc Bắc, bệnh tim sẽ tốt hơn một chút.

Lâm Bạch Du nghĩ đến mình trong giấc mơ bị mù lòa hai mắt, nếu là cô, cô cũng thà rằng đó là bệnh tim bình thường.

Như vậy, cô có thể tránh bị nhà “bác cả” ràng buộc, cũng có thể nhìn rõ Tùy Khâm sau khi lớn lên trông như thế nào.

Thậm chí, cô còn không biết kết cục của mình và Tùy Khâm là gì.

Lâm Bạch Du chỉ mơ thấy mình phẫu thuật xong bị bác cả đưa về, còn Tùy Khâm thì bị bắt đi. Bọn họ trong giấc mơ, sẽ có kết cục ra sao đây?

Buổi sáng là vòng chọn nhảy xa của Phương Vân Kỳ.

Bởi vì Tần Bắc Bắc lần trước đã rời đi, nên lần phát thanh này chỉ có một nữ sinh là Lâm Bạch Du, cô bê ghế ra ngồi bên cạnh bọn họ ở trên đài phát thanh.

Có rất nhiều lời nhắn gửi là tờ giấy tiện tay xé, viết một hai câu, Lâm Bạch Du vừa bốc, có thể bốc ra mấy tờ có viết tên.

Lâm Bạch Du chỉnh mic, mái tóc đen nhánh thả xuống trước người, tôn lên khuôn mặt trắng bóc thanh tú, bài phát thanh dịu dàng dễ nghe được truyền ra từ loa của trường.

“Đù má, đây là giọng ai vậy?”

“Đàn chị khối 12.”

“Đọc đến tên tôi rồi! Nhưng cuộc thi của tôi còn chưa bắt đầu mà! Nếu đọc muộn chút nữa, tôi chắc chắn đã đứng nhất rồi!”

Tùy Khâm lướt qua dòng người, nhìn lướt qua nam sinh vừa nói.

Một trong số những đối thủ của anh.

Anh liếc nhìn bục phát thanh. Lâm Bạch Du ngồi phía sau bàn, bàn tay trắng nõn thon dài đặt trên mic, sau đó đẩy mic ra xa.

Cô và Tần Bắc Bắc đang nói chuyện, hai người có hai tính cách hoàn toàn khác nhau, Lâm Bạch Du là người tràn trề sức sống, mặt mày sáng sủa.

Tần Bắc Bắc nhỏ tiếng nói: “Đến Phương Vân Kỳ rồi, xem cậu ta có thể nhảy bao xa.”

Lúc trước Phương Vân Kỳ nói không sai, chân cậu rất dài, cả ngày cũng vận động không ít, nhảy được khoảng cách xa nhất dễ như trở bàn tay.

So sánh với cậu, khoảng cách 1m4 của một cậu nam sinh nho nhã yếu ớt ở lớp số 10 trở nên rất tầm thường.

Lâm Bạch Du ngạc nhiên nói: “Cậu ấy đứng thứ nhất kìa, lát nữa thi chung kết, chắc chắn cũng thế.”

Tần Bắc Bắc cứng mồm: “Chưa chắc đâu.”

Cũng không biết liệu có phải Phương Vân Kỳ cách xa thế mà vẫn nghe thấy lời chê bai ở đây hay không, cậu nhìn sang phía bọn cô, còn làm mặt xấu.

Tần Bắc Bắc quay đầu: “Xấu quá.”

-

Buổi trưa lúc ăn cơm, Phương Vân Kỳ tràn đầy hứng thú: “Lâm Bạch Du, tôi đã nghe thấy mấy người nói cậu đọc bài nghe hay rồi, cậu đúng là nên đi trạm phát thanh.”

Lâm Bạch Du từ chối: “Tôi chẳng rảnh thế đâu.”

Phương Vân Kỳ: “Thế bây giờ cậu đang làm gì?”

Cậu hỏi theo bản năng, mới cảm thấy mình biết rồi còn cố hỏi, bởi vì tụi Tần Bắc Bắc đều nhìn về phía Tùy Khâm.

Tùy Khâm cầm cốc nước, dường như đã cảm nhận được, quay lại nhìn.

Tần Bắc Bắc cười hì hì: “Tất nhiên là để đọc lời nhắn gửi cho ai đó rồi.”

Rõ ràng là một chuyện rất bình thường, không hiểu sao cô ấy nói lại trở nên mờ ám, Lâm Bạch Du ậm ờ đáp lại: “Ừm.”

Tề Thống ho khan: “Ai đó là ai?”

Phương Vân Kỳ kì quái nói: “Dù sao thì cũng không phải là tao.”

Tần Bắc Bắc ngồi đối diện cậu, đá cậu một cái ở dưới gầm bàn.

Lâm Bạch Du nhìn về phía Tùy Khâm, anh đang nhìn cô, anh rõ ràng biết là ai, nhưng anh sẽ không mở miệng nhận.

Đây là bí mật mà mọi người đều biết.

-

3 giờ chiều, là trận chung kết chạy 1500 mét.

Tần Bắc Bắc ấn vành mũ xuống: “Cậu viết gì đấy, cho tớ xem với.”

Lâm Bạch Du cất đi: “Đợi tí nữa cậu sẽ biết mà, bây giờ xem làm gì, không còn hồi hộp nữa.”

Tần Bắc Bắc phản bác lại: “Tớ đâu phải là Tùy Khâm, tớ cần gì hồi hộp.”

Châu Văn Vũ ngồi bên cạnh đã nghe thấy cái tên này vô số lần rồi, trái tim bị đâm một phát, chẳng trách lần trước Lâm Bạch Du lại đi theo Tùy Khâm như thế.

Trước khi cuộc thi bắt đầu, Lâm Bạch Du đã chuẩn bị một lúc lâu, cúi đầu đọc lời thoại quen thuộc.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía đường chạy, cách một khoảng xa như vậy, cô thấy Tùy Khâm dang hai tay, gối ra sau đầu.

Anh dường như đang nhìn ra đây, nhưng cũng dường như không phải.

Lâm Bạch Du nhìn chăm chú mấy giây, lập tức cầm gần mic lại: “Bài này viết cho bạn học Tùy Khâm của lớp số 1 khối 12, độ dài 1500 mét đâu có là gì. Cậu tin vào cái gì thì sẽ thực hiện cái đó, không ai ngăn cản được.”

Trọng tài giơ tay.

Tùy Khâm hơi gập người, làm tư thế bắt đầu chạy.

Sau đó, anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng kiên định của Lâm Bạch Du, lướt qua gió truyền đến tai anh.

“Tùy Khâm, cậu chắc chắn sẽ đứng ở đích đến của thế giới, phát sáng lấp lánh.”

“Pằng!”

Lâm Bạch Du dứt âm cuối, tiếng súng của trọng tài chợt vang lên.

Tất cả mọi người đều xông về phía trước, Tần Bắc Bắc mở to đôi mắt cáo của mình. Nếu Tùy Khâm không chạy đứng thứ nhất, hôm nay cô ấy sẽ chê bai giễu cợt anh đến chết.

Cách quá xa, không nhìn rõ lắm.

Lâm Bạch Du đọc tiếp mấy bài của người khác.

Cũng trùng hợp, cô không hề hay biết, đều là bài về chạy 1500 mét.

Lâm Bạch Du nhìn chỉ còn lại 2 vòng cuối, bục phát thanh lại không gần lắm, cô ngồi không yên: “Bắc Bắc, nếu đến lượt tớ, cậu đọc cho tớ một lúc nhé.”

Tần Bắc Bắc giả vờ miễn cưỡng đồng ý.

Lâm Bạch Du cười với cô ấy, vụt chạy đến rìa đường chạy trên bãi tập, gió thổi qua làn tóc dài của cô, là khung cảnh xinh đẹp nhất trên sân trường.

Bên ngoài rìa sân chạy có một vòng người vây quanh, có người chạy cùng với bạn học lớp mình, cũng có không ít nữ sinh nhìn Tùy Khâm bằng ánh mắt sáng rực.

Bởi vì chưa đến vòng cuối cùng, số người tăng tốc không nhiều.

Cuối cùng Lâm Bạch Du cũng đợi được Tùy Khâm, cô vẫy vẫy tay: “Tùy Khâm, cậu giỏi thế này, chắc chắn sẽ được nhận thưởng đấy.”

Tùy Khâm nghĩ bụng, giải thưởng của hội thao trường lớn nhất cũng chỉ là bằng khen, đứng thứ nhất với đứng thứ ba thì có khác gì nhau.

Lâm Bạch Du nhìn vẻ mặt dửng dưng của anh là biết anh đang nghĩ gì, trông bóng lưng xa dần, thiếu niên tinh thần phấn chấn, ngược hướng mặt trời.

Cô gửi tin nhắn Wechat cho Tần Bắc Bắc: [Tùy Khâm bình tĩnh quá.]

Tần Bắc Bắc: [Sao cậu ấy lại bình tĩnh thế.]

Tần Bắc Bắc: [Cậu đứng ra chỗ đích đi.]

Lâm Bạch Du không rõ vì sao, nhưng vẫn qua đó đứng.

Rất nhanh, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Tần Bắc Bắc qua loa trường: “Các bạn đang tham gia chạy 1500 mét ơi, bạn đang đứng ở chỗ đích là bạn học Lâm Bạch Du của đài phát thanh, ai chạy đứng thứ nhất, chai nước trên tay cậu ấy sẽ thuộc về người đó.”

Cô ấy ngưng lại một chút.

“Bạn học Tùy Khâm ở lớp số 1 khối 12, cậu mà không cố gắng lên, có vẻ sẽ không được uống nước tình yêu bạn học Lâm chuẩn bị riêng đâu đấy.”

Ngay cả các thầy cô cũng ngạc nhiên nhìn qua đó.

Tùy Khâm: “...”

Một vòng đường chạy của trường không dài, anh có thể nhìn thấy cô gái đang đứng ở chỗ đích.

Những người hóng hớt không sợ chuyện lớn đều nhìn sang Lâm Bạch Du, bản thân Lâm Bạch Du đã bị Tần Bắc Bắc nói cho thẹn thùng đỏ mặt, cô cầm nước bình thường, cũng không phải loại đồ uống bí mật uống vào là có thể cao lớn thêm.

Nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy thôi, mọi người trên cả đường chạy dường như đều tăng tốc lên, các bạn học vây xem nhìn mà đờ đẫn.

Từ Phi Phi hứ một tiếng, Tùy Khâm sẽ không nghe lời bọn họ đâu.

Nhưng suy nghĩ mừng thầm này mới vừa lóe lên, cô ta đã thấy thiếu niên tóc đen chạy vụt qua như một cơn gió trước mặt mình.

Từ Phi Phi: “Tùy Khâm…”

Tần Bắc Bắc ló đầu ra xem từ bàn của đài phát thanh, hét lớn: “Xông lên! Đánh nhau đi! Vượt qua Tùy Khâm!”

Phương Vân Kỳ vừa mới đến:?

Quá đáng rồi đấy.

Lâm Bạch Du chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều người chạy đến, tim đập như gõ trống, phía sau có cô gái hét “Aaa” không ngừng.

Cô cũng được kéo theo, mở miệng gọi: “Tùy Khâm cố lên!”

Âm thanh bị chìm.

Nhưng người quen thuộc vẫn có thể nghe ra.

50 mét cuối cùng, gần ngay trước mắt.

Khắp đường chạy đều bị che phủ dưới ánh mặt trời rực rỡ chói lòa.

Vạt áo của thiếu niên đứng thứ nhất bay lên, trong lúc cử động lộ ra làn da ở vùng eo, phía sau là trời xanh rộng lớn.

Cũng không biết là Tùy Khâm vốn là cố tình che giấu thực lực, hay là bị khiêu khích bởi bài phát thanh của Tần Bắc Bắc.

Lâm Bạch Du nhìn chằm chằm vào bóng hình anh, bỗng dưng muốn biết.

Tùy Khâm bất khả chiến bại trên sân bóng rổ, liệu có phải tinh thần còn hăng hái hơn cả bây giờ hay không.

-

Cuộc thi kết thúc.

Mấy bạn học nghe tin chạy đến đẩy những người khác ra: “Đứng thứ nhất là ai? Ai ai ai?”

Lâm Bạch Du cầm chai nước khoáng, thấy Tùy Khâm không nhanh không chậm đi đến, người khác thở hồng hộc, anh lại vô cùng ung dung.

“Khát không?” Cô đưa qua đó.

Tùy Khâm vươn tay ra: “Qua đây.”

Rõ ràng chỉ còn cách một bước, anh không đi nữa.

Lâm Bạch Du chưa phát hiện ra điều khác biệt, lúc đi đến còn lấy khăn giấy từ trong cặp ra, nhỏ tiếng hỏi: “Có cần lau không?”

Tùy Khâm lấy chai nước từ trong tay cô.

Anh mở nắp, cúi xuống, ngẩng mặt lên, đổ nước ra.

Trong phút chốc, nước chảy ra, giọt nước bắn tung tóe bốn phía, dưới ánh nắng trông như viên kim cương lóng lánh, rơi xuống mái tóc đen mềm của cậu thiếu niên.

Dòng nước men theo đường nét xuất sắc của anh, chảy vào trong áo phông, ướt mất một phần, dính vào cơ thể hơi gầy, những thứ khác bị che mất.

Lâm Bạch Du nhìn đến ngây người.

“Khăn giấy.” Anh xòe tay ra phía cô, năm ngón tay thon dài mở ra.

Tùy Khâm đứng trước mặt cô, tựa như tiên cá vừa rời khỏi nước, sau khi anh giội nước, như nước lọc, cảm giác mỏng manh khiến người ta thương xót.

Lâm Bạch Du không giấu được sự kích động: “Cậu đừng động đậy, tôi lau giúp cậu.”

Tâm tư của cô ngay cả những bạn học vây quanh bên cạnh cũng nghe ra được, hi hi ha ha trêu chọc bằng tiếng cười và ánh mắt.

Vành tai Lâm Bạch Du bỗng dưng nóng bừng bừng, cô không biết có đỏ lên hay không, ngón tay đang cầm khăn giấy đưa cho anh lại định rút về.

Cổ tay thon dài của cô bị nắm ngược lại.

Hơi nước trong bàn tay anh cũng được đưa đến da thịt cô.

Lâm Bạch Du nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt trước sau như một của Tùy Khâm: “Chỉ nói mà không làm.”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play