Hiếm khi Thái Tử thấy Chu Thư Nhân ngớ người, đáp:
- Ừ, đến rồi.
Chu Thư Nhân choáng váng xuống xe ngựa, sau đó thấy được một khu phế tích. Anh biết chỗ này, trong cả Kinh Thành ai cũng biết chỗ này nhưng lại ít có ai dám bàn tán. Anh đã từng hỏi Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân ngậm miệng không nói, còn bảo anh bớt hỏi thăm lại, thế là anh dằn sự tò mò xuống. Đương nhiên cũng có một vài lời đồn, mà toàn là mấy lời đồn không đáng tin của Kinh Thành. Nói rằng nơi này bị ma ám, nơi này là cấm địa, còn truyền tai nhau chẳng khác gì nói có sách mách có chứng, cứ như đã tới nơi này dạo qua một ngày vậy nhưng  dần dà cũng ít người nhắc tới nữa. Chu Thư Nhân nhìn khu phế tích hoang vắng, Thái Tử đã bước vào nơi này trước. Chu Thư Nhân vội vàng đuổi theo sau, anh không tin lời đồn đãi.
Nơi này bỏ hoàng đã nhiều năm, may mà sắp vào đông nên không phải lo sẽ có rắn chui ra từ bụi cỏ. Trong khu phế tích đã dọn sẵn đường. Chu Thư Nhân tiến vào mới phát hiện đã có rất nhiều thị vệ đang dọn cỏ dại. Thái Tử đi vô cùng chậm, còn giơ tay sờ cột đá không còn nhìn ra màu sắc nói:
- Đại nhân có biết ở đây là đâu không?
Chu Thư Nhân lắc đầu:
- Thần không biết, thần chỉ biết là nơi này có câu chuyện gì đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play