Trúc Lan nhìn Đào thị đang nhắm mắt dưỡng thần, nhận lấy bức thư rồi mở ra xem. Thư do Đại ca cô viết, Đại ca và Nhị ca cùng nhau đi tới Kinh Thành. Năm ngoái có nói năm nay sẽ đến Kinh Thành, mới mấy ngày trước cô còn viết thư hỏi thăm. Thư này là thư báo tin, Đại ca và Nhị ca lên đường được bảy tám ngày rồi, có thể hơn mười ngày nữa là đến Kinh Thành. Hai người này đều không nhỏ tuổi, còn chơi trò tạo bất ngờ. Có điều Trúc Lan thật sự rất vui, xuyên đến cổ đại, cô coi Dương gia như nhà mẹ của mình. Sau khi cha mẹ qua đời, cô càng thêm lưu luyến hai người anh trai. 
Trúc Lan gấp thư lại nói với Tống bà tử: 
- Dọn sẵn hai khoảnh sân trống đi. 
Tống bà tử gật đầu đi ra ngoài, Trúc Lan tính toán số người Dương gia sẽ tới. Lần này cả Đại ca và Nhị ca đều dẫn theo cháu trai: Dương Văn - con trai cả của Võ Xuân nhà Đại ca, Dương Thanh - con trai lớn của Võ Sơn và Dương Ngữ - con trai lớn của Võ Hà nhà Nhị ca. Trúc Lan hơi tiếc vì hai người chị dâu không tới, rồi lại nhịn không được mà nghĩ về cha mẹ đã khuất khiến trong lòng hơi ngậm ngùi. Tình thương của cha mẹ luôn là thứ Trúc Lan khao khát, xuyên tới cổ đại cũng chưa được hưởng mấy năm. 
Trong vườn, sắc mặt Chu Thư Nhân đen đến không thể đen hơn được nữa. Hôm nay cá nhà mình không nể mặt anh, cả một buổi sáng chỉ câu được một con cá mà còn là cá nhỏ. 
Lại có tiếng cá quẫy trong nước, tiếng cười Uông Cự văng vẳng trong vườn, cách nói chuyện cũng rất gợi đòn:
- Ta cũng không muốn câu đâu mà cá lại cứ cắn câu, ta biết làm gì bây giờ! 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play