Lúc Chu Thư Nhân đến chính điện thì bên trong chính điện chỉ có một mình Hoàng thượng. Liêu công công đứng canh bên ngoài chính điện, Chu Thư Nhân cảm nhận được ánh mắt mong mỏi của Liễu công công. Loại cảm giác này không hay chút nào, khiến lòng anh lại càng thêm thấp thỏm. Liễu công công đứng im bất động ngoài cửa chính điện. Mặc dù bên ngoài hơi lạnh, nhưng không cần ở trong chính điện nơm nớp lo sợ nên ông ấy thích canh giữ ngoài này hơn hẳn.
Chu Thư Nhân đang định cúi lạy, Hoàng thượng nghe có tiếng bước chân thì nâng tay lên ra hiệu miễn lễ.
- Ngồi đi, hôm nay trẫm gọi khanh tới là để tâm sự thôi.
Chu Thư Nhân: - … Tạ ơn Hoàng thượng.
Chẳng bằng tìm anh có việc cho rồi. Anh chưa bao giờ thích làm người nghe của Hoàng thượng, bởi vì việc này cực kỳ nguy hiểm. Anh thật sự không muốn biết suy nghĩ sâu thẳm trong lòng Hoàng thượng tí nào, anh thích ở xa quan sát Hoàng thượng hơn.
Hoàng thượng đã chuẩn bị sẵn trà nước, trên bàn còn bày cả bàn cờ. Mà Hoàng thượng cũng tự mình hạ nước cờ trên bàn cờ được một lúc rồi. Chu Thư Nhân ngồi sang một bên, hai mắt không dám dòm ngó lung tung. Anh nhìn bàn cơ kỹ hơn, anh có thể cảm nhận được Hoàng thượng đang rất rối rắm thông qua bàn cờ này chứ không còn sự quyết đoán giống như ngày xưa. Anh cũng từng tìm hiểu và nghiên cứu nội tâm Hoàng thượng, mỗi vị hoàng tử đều có một vị trí trong lòng Hoàng thượng.
Suy cho cùng Hoàng thượng vẫn là một người cha! Chu Thư Nhân nhẹ nhõm đôi chút, ít ra hiện tại Hoàng thượng còn có cảm xúc. Mặc dù đôi khi ngài hành xử rất tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ đối với người ngoài mới như vậy. Chu Thư Nhân tiếp tục trầm mặc, ngoài hoàng thất ra, những người còn lại đều là người ngoài hết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT