Trúc Lan sắc thuốc xong rồi thì đổ thuốc ra, lại múc một chén cháo và rửa sạch cái muỗng duy nhất trong nhà. Vì trong lòng có suy đoán nên cô bưng thuốc và cháo quay về phòng chính.

Trúc Lan đi vào thì chú ý tới đôi giày dưới đất, vậy là đã đứng dậy đi ra ngoài, chắc là đi vệ sinh. Nghĩ tới đi vệ sinh, Trúc Lan cảm thấy hơi ghê tởm, cô thật sự chưa từng đi vệ sinh ở nông thôn bao giờ, cả nhà vệ sinh công cộng còn ít đi. Ở cổ đại thì phân là thứ phải giữ lại, bên cạnh nhà vệ sinh có cái hố to, vừa qua khỏi mùa hè, cái mùi ấy cứ xộc thẳng vào mũi. Thôi không thể nghĩ tới nữa, chỉ cần nghĩ tới thôi là cô thấy buồn nôn rồi.

- Tỉnh rồi à?

Tiếc rằng không ai đáp lời, người nằm trên giường vẫn đang nhắm mắt. Trúc Lan cũng không để bụng, ngược lại càng khẳng định suy đoán trong lòng mình hơn, thong thả thổi chén cháo, mãi đến khi nguội mới mở miệng:

- Gần cả ngày không ăn gì rồi, nên dậy ăn một ít để lót dạ rồi uống thuốc đã nấu.

Đôi mắt người nằm trên giường chỉ hơi động đậy, vẫn chưa hé răng hay mở mắt, chỉ là tiếng bụng kêu rột rột vang lên rất rõ. Trúc Lan thấy lỗ tai chồng hơi đỏ lên thì cong môi, đưa muỗng đến bên môi chồng rồi nói:

- Nguội rồi, ăn đi!

Người trên giường không giả vờ tiếp được nữa, mở mắt ra, mím môi nhìn chằm chằm cái muỗng, sau đó lại nhìn cái chén, Trúc Lan hờ hững nói:

- Dùng nước ấm rửa rồi.

Ánh mắt Chu Thư Nhân dao động, ừ một tiếng rồi ăn muỗng cháo vào, sau đó nói:

- Tôi tự ăn được.

Trúc Lan cũng thấy thoải mái vì không cần hầu hạ ai, cầm chén đưa ngay. Bây giờ tâm trạng của cô thật sự rất tốt, có lẽ vị này là người cùng xuyên qua với cô, còn chuyện là ai thì nhất định là người đàn ông đã hại cô ra nông nỗi này.

Lý thị đứng ngoài cửa kêu:

- Mẹ ơi, thắng mỡ heo xong rồi, buổi tối nấu món gì ạ!

Trúc Lan suy nghĩ một lúc, vì đây là triều đại hư cấu trong tiểu thuyết nên các loại rau dưa rất đa dạng, đến cả ớt xuất hiện vào cuối thời nhà Minh cũng có. May mà đây là hư cấu, chứ không có thì người thích ăn cay như cô sẽ khó chịu biết bao. Tiếc rằng bây giờ không thể ăn được, cô còn đang chăm lại sức khỏe.

- Hầm cải trắng đi, bỏ nhiều mỡ một chút để nước canh bổ hơn, tối làm bánh ngô cũng cho một tí tóp mỡ vào.

Lý thị sảng khoái trả lời: - Biết rồi, mẹ ạ.

Trúc Lan cảm thấy bởi vì nguyên thân có người mẹ chồng tốt nên nàng ấy cũng muốn học theo, từ trước tới nay chưa từng làm khó làm dễ gì con dâu. Mặc dù có quản lý đồ vật trong nhà, nhưng nàng ấy cũng không kẹt xỉ tới nỗi nhìn chằm chằm mọi thứ, nghĩ tới mẹ chồng của nguyên thân, ánh mắt Trúc Lan dao động. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Một giọng nói khàn khàn vang lên: - Còn không?

Trúc Lan nhìn cái chén đã thấy đáy: - Còn, chờ đi.

Lúc múc cháo, Trúc Lan nhìn thoáng qua vại mỡ và tóp mỡ, hài lòng gật đầu, Lý thị cũng là người biết điều. Chờ khi cô về phòng ngủ thì chén thuốc đã hết rồi.

Trúc Lan nhướng mày đưa chén sang: - Trong nồi đất còn cháo, đủ ăn.

- Ừ.

Trúc Lan nhìn người đang cúi đầu ăn cháo, cười khẽ một tiếng:

- Anh không sợ tôi bỏ thuốc trong cháo à, ăn ngon lành thế.

Chu Thư Nhân cứng đờ, anh thật sự không nghĩ tới chuyện đó. Từ khi người phụ nữ này ra ngoài rồi trở về, anh đã biết là không giấu được, chắc chắn là lộ rồi nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên mở miệng thế nào. Càng không nghĩ tới chuyện một người mới là bí mật, còn nhiều thêm một người thì không còn gọi là bí mật nữa, người ta có thể vì thế mà bỏ thuốc anh không. Nhưng sau đó lại thấy yên tâm, tiếp tục ăn cháo, chờ ăn xong rồi, trong bụng có thức ăn mới cảm thấy cả người có sức lực, ngẩng đầu lên nói:

- Em không làm thế đâu.

Trúc Lan nhướng mày, cô cố ý nói thế đấy. Là người xa lạ xuyên vào cùng một nhà, cô muốn thử một chút để đề phòng xem người đó là người ra sao. Bây giờ thấy anh không tức giận mà còn tin tưởng cô, trong lòng cô mới thấy yên tâm hơn một chút:

- Có phải bây giờ chúng ta nên bàn về chuyện anh nợ tôi một mạng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play