Mới đó mà đã ba ngày trôi qua, quê quán của
họ Cổ thị cách Kinh Thành không xa lắm. Đánh ngựa đi nhanh thì bận đi bận về chỉ
mất khoảng hai ngày đường, Chu gia đã nhận được tin tức về nhà nội của Cổ Lưu
Phong trước.
Trúc Lan và Chu Thư Nhân cùng nhau xem
thư, Trúc Lan ngạc nhiên:
- Ông nội của Cổ Lưu Phong qua đời từ lâu
rồi à!
Chu Thư Nhân gõ gõ lên tờ giấy viết thư,
nói:
- Cổ gia sở hữu khối tài sản không nhỏ.
Trúc Lan thoáng nhìn, nói:
- Ông nội qua đời mà không báo với Hồ gia
một tiếng, Cổ gia thật sự không muốn nhìn nhận Cổ Lưu Phong nhỉ?
Chu Thư Nhân: - Anh nghĩ chưa chắc. Dù
sao cũng là cháu trai, bởi vì có thương nên mới sinh hận, hận càng lâu trái lại
sẽ càng thương nhớ. Lúc nãy anh mới vừa nói, Cổ gia có khối tài sản không nhỏ
cho nên không ai hy vọng Cổ Lưu Phong trở về hết.
Trúc Lan híp mắt: - Cái này chỉ là suy
đoán của anh thôi.
Chu Thư Nhân nhún vai, đúng vậy - chỉ là
suy đoán của anh mà thôi.
- Tin tức gửi về quá ít, chờ điều tra sâu
hơn sẽ biết.
Trúc Lan và Chu Thư Nhân không ngờ cả nhà
bác ruột của Cổ Lưu Phong sẽ vào kinh vào ngày 29 Tết. Chu Thư Nhân được nghỉ ở
nhà, hôm qua mới vừa chấn chỉnh Minh Đằng cho nên tâm trạng rất khá. Hồ Hạ tới
báo cho biết, Chu Thư Nhân nhìn Hồ Hạ, hỏi:
- Mới tới Kinh Thành đã tìm tới phủ của
ngươi rồi à?
Hồ Hạ gật đầu, ông ấy cũng hơi bất ngờ.
- Cổ gia có một căn nhà cũ ở Kinh Thành,
căn nhà không lớn nhưng ít ra cũng có sẵn nơi ở. Bọn họ vừa đến Kinh Thành vào
tối hôm qua, mà hôm nay đã gửi thiệp cho hạ quan rồi. Bày tỏ mong muốn sang năm
có thể tới nhà chào hỏi.
Chu Thư Nhân: - Ta nhớ rõ hình như bác ruột
của Lưu Phong sẽ đến Công Bộ trình diện đúng không?
Hộ Hạ gật đầu, đáp: - Làm Chủ Sự ở Công Bộ
ạ.
Chu Thư Nhân chỉ ừ không nói. Hơn nửa năm
qua anh chưa từng ngơi nghỉ việc mở rộng các mối quan hệ cá nhân, anh có người
bạn Phương đại nhân làm ở Công Bộ. Công Bộ Thượng Thư không đến Công Bộ, Phương
đại nhân có quyền lớn thứ hai, cũng coi như nằm trong tầm mắt của anh. Chu Thư
Nhân hỏi:
- Ngươi còn biết gì về Cổ gia nữa không?
Hồ Hạ lắc đầu, nói:
- Hạ quan cũng không tìm hiểu được nhiều.
Năm xưa ông ấy và em rể không thường qua
lại. Bởi vì vào thời điểm đó ông ấy một lòng tiến tới, cho nên không để ý đến Cổ
gia lắm. Chu Thư Nhân vốn đang xem sách dạy đánh cờ rồi tự mình chơi cờ, anh rủ
rê Hồ Hạ:
- Chơi với ta ván tiếp theo nào!
Hồ Hạ rối rắm trong lòng. Ông ấy chỉ biết
chơi cờ sơ sơ, nhưng không còn cách nào khác ngoài cắn răng đồng ý. Chưa hết thời
gian một chung trà nhỏ, Chu Thư Nhân phất tay. Hạ cờ còn không giỏi bằng Minh Đằng,
thôi bỏ đi vậy!
- Ngươi định cứ ở lại Hộ Bộ mãi như vậy
sao?
Hồ Hạ chưa từng có suy nghĩ l ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.