Chu
Thư Nhân gõ nhịp lên bàn, nói:
-
Cha dạy ngươi như thế nào? Dạy trẻ không phải để ý mỗi việc học tập, mà còn tâm
lý của đứa trẻ nữa. Sự phát triển tâm lý của một đứa trẻ rất quan trọng, tự
ngươi ngẫm lại tình trạng của Đổng Triển đi.
Xương
Liêm ngẫm lại, hình như thằng bé càng ngày càng không thích nói chuyện. Hắn hít
hà, nói:
-
Là con sơ sót!
Chu
Thư Nhân nói: - Ta cũng sơ sót. Nếu như hôm nay không có Khương Đốc nói với mẹ
ngươi thì ta cũng không biết được.
Xương
Liêm xấu hổ cúi đầu:
-
Cha ơi, Đổng Triển do con dạy dỗ, không liên quan gì tới cha. Cha vốn dĩ đã nhiều
việc, con còn khiến cha bận lòng, vấn đề nằm ở chỗ con trai cả.
Chu
Thư Nhân bảo Xương Liêm ngẩng đầu, nói:
-
Trước kia có Đặng Vân ở trong phủ, sau khi vào Kinh thì Đặng Vân về nhà mình.
Thằng bé kia lại nhận quá nhiều thư của Đổng gia, ngươi hãy tâm sự với nó nhiều
hơn để nó giảm bớt áp lực. Còn nữa, ngươi bảo vợ ngươi viết thư cho Đổng gia…
thôi, để ta đích thân viết vậy.
Nói
đoạn, Chu Thư Nhân lập tức lấy giấy ra ngồi viết thư. Kể sơ tình hình Chu gia,
rồi đề cập đến chuyện của Đổng Triển. Một phong thư rất đơn giản, viết xong thì
giao cho Xương Liêm:
-
Ngươi sai người g ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.