Đã có rất nhiều học trò chuyển đến lớp Giáp, nhiều
con cháu thế gia hơn dẫn đến ai cũng biết được vài chuyện nên chào hỏi với Ngũ
hoàng tử. Trương Dương tiến tới một bước, nói:
- Ta nghe nói trưởng tôn của Chu đại nhân luôn cầm
cờ đi trước, bước ra để ta xem thử nào.
Minh Vân hơi sửng sốt, tới để gặp hắn à? Không
phải vì Cổ Lưu Phong sao? Cuối cùng hắn vẫn bước lên một bước:
- Chu Minh Vân tham kiến điện hạ.
Trương Dương lại tiến lên thêm hai bước, hắn ta
từng gặp trưởng tôn của Chu gia rồi, chỉ là bây giờ trông lạnh lùng hơn thôi,
đúng là khác với kiểu nham hiểm của Chu đại nhân và Chu Xương Liêm:
- Nghe nói tiểu thư Chu gia đính hôn rồi đúng
không, không biết là hứa gả cho kẻ nào thế?
Cổ Lưu Phong căng thẳng, ngoài ra còn cau mày. Y
cảm thấy dường như Ngũ hoàng tử đang nhằm vào Chu phủ.
- Cổ Lưu Phong tham kiến điện hạ.
Trương Dương đánh giá Cổ Lưu Phong, không khỏi
mím môi. Vẻ ngoài của Cổ Lưu Phong ưa nhìn hơn hắn ta, mặc dù hoàn cảnh gia
đình không tốt nhưng dáng đứng thẳng tắp như tùng như bách, mang đậm khí phách
của bản thân khiến lòng hắn ta càng thấy khó chịu hơn buộc phải bước lên thêm một
bước.
Tiếng sách rơi xuống đất vang lên, sách trong
tay Minh Vân bị đụng rớt. Minh Vân vội vàng cúi đầu nhặt lên, nói:
- Đây là sách mà Hoàng Thượng ban cho. May quá,
may mà không bị hỏng, ông nội quý nó lắm.
Trương Dương cứng đờ, quay đầu lại hỏi:
- Đây là sách Hoàng Thượng ban à? Đây là bản
chép tay mà.
Sách mới như vậy thì sao có thể là Hoàng Thượng
ban cho được!
Minh Vân khinh bỉ thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn
giữ nụ cười:
- Điện hạ không biết đấy thôi, bây giờ sách
Hoàng Thượng ban chỉ toàn là bản chép tay, bản này lại còn quý hơn. Ông nội bảo
vì trong đó có hai trang do Thái Tử viết, cũng may không phải điện hạ cố ý đụng
vào. Ôi không, học trò nói sai rồi, là do học trò cầm không chắc.
Trương Dương lui
ra phía sau một bước, nói:
- Đúng là do ngươi cầm không chắc.
Minh Vân nghĩ thầm: đúng, bởi vì hắn cố ý thả lỏng
tay. Mà hắn đâu có nói dối, trong đây thật sự có hai trang do Thái Tử viết
- là Thái Tử nói lúc ông nội và Thái Tử
cùng tới Lục bộ. Hai ngày qua hắn luôn cầm theo cuốn sách này…Khụ khụ, là ông nội
bảo hắn cầm. Trong lòng lại nghĩ ông nội lợi hại thật, đến chuyện này cũng tính
tới được.
Trương Dương cười gượng một tiếng, nói:
- Thời gian cũng muộn rồi, bổn điện hạ nên về
thôi.
Đám học trò trong phòng này trông còn nhỏ thế
thôi, chứ người ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.