Chu Thư Nhân nói: - Đại nhân, hạ quan không phát hiện gì cả. Chẳng qua hạ quan nghe nói đại nhân đang giữ tấu chương xin bạc của Công Bộ lại nên muốn tới hỏi xem thế nào.
Tiêu Thanh thở hắt ra, dạo này Kinh Thành luôn trong trạng thái căng thẳng khiến lão cũng căng như sợi dây đàn. Không phải chuyện lớn thì tốt!
- Khoảng thời gian này Công Bộ thường xuyên xin bạc, bảo là cải tiến kỹ thuật gì đó. À, trước đó Thái tử đánh tiếng nên ta đã phê duyệt hai lần rồi. Thế nhưng không thấy có tiến triển gì, Hộ Bộ phải sử dụng bạc theo cách khôn ngoan nhất có thể mà Công Bộ cứ lãng phí bạc như vậy là không được. 
Chu Thư Nhân tức muốn hộc máu. Cải tiến kỹ thuật gì đi chăng nữa cũng cần thí nghiệm không ngừng nghỉ, một lần thí nghiệm là một lần tiêu tốn và muốn tiến bộ buộc phải đập tiền của vào. Vốn dĩ anh nói nhỏ bên tai Thái tử không ít, Thái tử cũng đã quan tâm Công Bộ nhiều hơn, có điều anh lại quên mất Tiêu đại nhân. 
Lúc này Chu Thư Nhân mới ý thức sâu sắc rằng sự khác biệt giữa anh và Tiêu đại nhân không chỉ nằm ở tư tưởng, mà còn là khoảng cách thời đại. Chênh lệch mấy trăm năm không phải là điều anh có thể dễ dàng thay đổi. 
Tiêu đại nhân bắt đầu từ vị trí Hộ Bộ thượng thư, Hộ Bộ chưa từng dư dả cho nên bạc chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng Tiêu đại nhân. Cộng thêm suy nghĩ cổ hủ khiến lão có thành kiến với Công Bộ, Tiêu đại nhân có thể phê duyệt cho Công Bộ bạc hai lần đã là nể mặt Thái tử lắm rồi. 
Thái độ của Tiêu Thanh rất kiên quyết, lão biết Chu Thư Nhân khá tâm huyết với Công Bộ, nhưng trên khắp đất nước có rất nhiều nơi cần dùng đến bạc. Lão thật sự sợ những ngày không có bạc như trước kia. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play