Mới đó mà đã tới ngày đưa tang Bạch thị của Diêu
hầu phủ. Trúc Lan nhớ đến Lưu thị Tân Châu, năm đó Mẫn phủ không xảy ra chuyện
trước khi Lưu thị qua đời, cho nên Lưu thị cũng được an giấc cho đến lúc chết.
Về phần những người còn sống khi Mẫn phủ bị xét nhà: nam tử thành niên thì bị xử
trảm, ai còn sống cũng trở thành nô dịch; đàn bà con gái càng thê thảm hơn, có
can đảm ít ra còn tự sát được, không có can đảm chỉ có thể sống lay lắt qua
ngày. Trúc Lan ngậm ngùi trước thể chế cổ đại tàn nhẫn. Một người phạm sai lầm
liên lụy cả nhà, nghiêm trọng hơn sẽ liên lụy gia tộc. Cộng thêm hệ thống phân
cấp bậc nghiêm khắc của cổ đại, sinh tồn ở cổ đại thật sự không dễ dàng.
Tuyết Hàm đang ở cùng mẹ, chợt nghe thấy tiếng
thở dài của mẹ bèn hỏi:
- Mẹ, người xúc động chuyện gì vậy?
Trúc Lan nhìn chiếc khăn thêu trong tay con gái,
nói:
- Mẹ chỉ cảm thấy bồi hồi vì thời gian trôi qua
quá nhanh thôi. Sinh lão bệnh tử dường như là chuyện diễn ra trong cái chớp mắt,
một đời người quá ngắn ngủi.
Tuyết Hàm nghe xong lời này thì hoảng sợ, vội nói:
- Mẹ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.