Triệu thị cũng không khóc nữa, nàng ta cảm thấy uổng phí nước mắt của mình, tức giận với một kẻ ngốc không đáng chút nào, nàng ta cúi đầu tiếp tục gói hoành thánh.
Trúc Lan phủi tay, nghe được động tĩnh bên nhà Trịnh gia, cô ra hiệu cho Lý thị ra ngoài nghe ngóng. Lý thị ngoan ngoãn ra ngoài thăm dò, không bao lâu sau đã quay trở lại:
- Mẹ, cả nhà Vương lão tứ ở ké bên nhà Trịnh gia, mỗi ngày trả 5 văn tiền, Trịnh thẩm đúng là lòng dạ hiểm độc.
Triệu thị chế nhạo một câu:
- Ai bảo Vương lão tứ cứ thích tỏ ra hào phóng, làm như giàu có giống như nhà địa chủ không bằng, Trịnh thẩm không “cắt cổ” hắn ta thì “cắt cổ” ai.
Nàng ta xem thường Vương lão tứ, thê tử của mình thì không che chở, con gái của mình bị người ta chà đạp cũng vờ như không nhìn thấy. Thành thật mốc xì, trong mắt nàng ta, Vương lão tứ chính là một kẻ vô dụng. Trượng phu nàng ta mới là tốt nhất, bảo vệ nàng ta, bảo vệ con gái, lần nào ra ngoài cũng lén mua thức ăn ngon cho nàng ta và con gái. Nghĩ tới trượng phu, Triệu thị không khỏi đỏ mặt.
Trúc Lan không rảnh để ý đến những thay đổi trên mặt Triệu thị, bởi vì chính cô cũng đang xuất thần. Lần này trở thành hàng xóm của nhau luôn rồi, may mà vừa mới xây xong tường rào, nếu không cô khó mà ngủ ngon được khi có Vương Như ở ngay bên cạnh.
Bữa tối gồm có hai nồi hoành thánh thật to, hoành thánh được múc ra chén để đầy trên bàn. Bốn đứa con trai, mỗi người hai chén, còn múc thêm mấy chén nước súp. Cô cháu gái lớn vóc dáng không lớn cũng ăn 7 miếng, nếu không phải sợ buổi tối khó ngủ thì con bé vẫn muốn ăn tiếp. Cuối cùng không những hết sạch hai nồi hoành thánh, mà nước súp cũng cạn. Trúc Lan không khỏi chua xót, một bữa hoành thành chứ không phải bữa tiệc Mãn Hán, âu cũng là do nghèo khổ ăn không đủ no mà ra.
Ăn xong không muốn động đậy chút nào, cháu trai nhỏ Minh Đăng vuốt cái bụng tròn vo, nói:
- Nếu như ngày nào cũng được ăn hoành thánh thì hay phải biết.
Lý thị vỗ đầu con trai, nói:
- Mơ đẹp quá nhỉ, một năm được ăn mấy bữa hoành thánh bằng bột mì trắng là tốt lắm rồi.
Đổi lại là nhà khác, cũng chỉ có Tết mới được ăn một bữa no. Nghĩ tới là thấy hả hê, mấy chị em trong nhà đều hâm mộ nàng ta được gả vào nhà tốt!
Sau khi Chu lão đại biết của cải thật sự của nhà mình, trong lòng an tâm nên không tính toán quá nhiều. Ăn một hai bữa hoành thánh không tốn bao nhiêu, hắn mỉm cười nhìn con trai buồn bực, nhớ tới cha mình, bèn hỏi:
- Mẹ, mẹ nói xem cha đến Giang Nam chưa?
Trúc Lan cố ý hỏi thăm cháu trai cả, biết ngồi xe ngựa từ huyện thành đến kênh đào mất khoảng 10 ngày nếu không xảy ra chuyện gì làm chậm trễ hành trình. Xuôi theo kênh đào xuống Nam, đến được Tô Hàng là 10 ngày nữa, với điều kiện thuận buồm xuôi gió. Nếu chậm cũng phải 20 ngày, Trúc Lan nhẩm tính trong lòng:
- Chắc là cha con còn ở trên thuyền, phải mấy ngày nữa mới tới.
Giao thông cổ đại thật sự quá mức cồng kềnh, may mà đã xây kênh đào, không có kênh đào càng lâu hơn nữa.
Chu lão nhị cũng tính, nói: - Cha về đến nhà chắc là đã hết năm rồi nhỉ?
Trúc Lan: - Ừm, đi và về một chuyến mất khoảng 2 tháng.
Nhưng mà kênh đào phải không đóng băng mới thế, nếu kênh đào bị đóng băng thì chỉ có thể di chuyển thật chậm, thời gian hành trình cùng sẽ kéo dài.
Bỗng nhiên Trúc Lan nghĩ đến vùng Giang Nam có nhiều mỹ nữ, không biết Chu Thư Nhân có ngắm đến hoa cả mắt hay không. Hừ hừ, dù sao bọn họ cũng bị ràng buộc với nhau, có ngắm tới hoa mắt cũng không làm gì được. Trong lòng Trúc Lan có chút bùi ngùi, cô đứng lên không muốn nói chuyện nữa:
- Nhà lão đại nhanh tay dọn dẹp bàn ăn đi chứ, rồi về phòng nghỉ ngơi sớm.
Trực giác Lý thị rất chuẩn, nàng ta nhận ra mẹ chồng không vui: - Dạ mẹ.
Chờ Trúc Lan đi khỏi, Lý thị oán trách trượng phu:
- Chuyện hay không nói, nói toàn chuyện tào lao mía lao không à. Mẹ và cha chưa từng xa nhau quá lâu bao giờ, làm hại mẹ nhớ cha rồi thấy chưa!
Trúc Lan còn chưa đi xa, suýt nữa thì trượt chân ngã xuống. Bậy bạ quá đi, ai nhớ Chu Thư Nhân!
Trên thuyền, Chu Thư Nhân chạm vào ngân phiếu nằm trong lồng ngực. Xem ra số anh cũng may, quận Trác là đầu mối giao thông then chốt của kênh đào cho nên cực kỳ phồn hoa và có nhiều thương nhân tới lui giống như mắc cửi, hiển nhiên xuất hiện không ít những kẻ lừa đảo, nhất là trong ngành làm giả. Trong khoảng thời gian ở lại tiêu cục nghỉ ngơi, anh có đi ra ngoài hai lần, tình cờ gặp phải bọn bán đồ cổ dỏm.
Anh không ngu ngốc tới mức đi lên nói huỵch toẹt ra đó là đồ giả, trái lại giả làm bạn của người mua kéo người mua đi. Sợ bị lừa gạt cho nên tiếp tục giúp đỡ thẩm định, thương nhân muốn bày tỏ lòng cảm kích, vì vậy trả anh tổng cộng 200 lượng bạc.
Chu Thư Nhân cảm khái, thương nhân đúng là giàu nứt đố đổ vách, cũng ngưỡng mộ sự khôn ngoan của họ. Cho anh bao nhiêu bạc đó, còn không phải là muốn tạo dựng quan hệ hay sao. Sau khi triều đại mới được thành lập, địa vị của nhà buôn càng thấp hơn. Thế nên thương nhân không dám đắc tội những người đọc sách, mà ông ta cũng có thể lợi dụng người đọc sách. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lý Xuyên đẩy cửa bước vào, nói:
- Ông thông gia, ta mới đi hỏi, đường đi vô cùng thuận lợi, còn hai ngày nữa là đến.
Chu Thư Nhân đã không còn hơi sức đâu mắng thầm giao thông cổ đại, ừm, anh ăn đủ cá rồi: - Cuối cùng cũng đến.
Lý Xuyên gật đầu, nói:
- Ta say sóng tới ngu người luôn rồi.
Chu Thư Nhân thấy thông gia móc túi tiền trước ngực ra đếm một lần, sau đó cẩn thận nhét vào, vì sợ ra ngoài sẽ bị trộm mất, trên tàu nhiều người phức tạp. Lý Xuyên bóp bóp túi tiền, cảm thấy hài lòng. Có số tiền này, cho dù không bán được công thức nấu ăn ở Giang Nam thì về nhà cũng có cái mà nói với bà cụ già.
Chu Thư Nhân bật cười, lúc ở quận Trác, anh sẵn tiện bán công thức nấu ăn cho người thương nhân mới quen. Bởi vì công thức không có hàm lượng kỹ thuật cao, thương nhân mua về làm trong nhà ăn. Nể mặt người quen, chỉ bán với giá 20 lượng bạc. Sau đó lại bán cho hai nhà nữa, kiểm đủ 50 lượng bạc đổi thành nhân phiếu, nhà thông gia cũng kiếm được kha khá.
Chu Thư Nhân đọc sách không vào, không biết Trúc Lan có nhớ tới anh hay không!
Sáng sớm hôm sau, bầu trời quang đãng. Cuối cùng Trúc Lan cũng có thể thả lỏng, không cần lo lắng thiệt hại từ trận tuyết nữa. Ngược lại, tuyết rơi đúng lúc là dấu hiệu báo hiệu một năm mùa màng tươi tốt.
Tuyết rơi khiến trời lạnh hơn, nhiệt độ không khí đủ để làm thịt đông lạnh, thời tiết rất thích hợp để giết lợn. Sau khi ăn xong, Trúc Lan bảo Chu lão đại đi gọi Lý đồ tể tới.
Hai con heo nhà Trúc Lan được chăm rất kỹ, mỗi con nặng khoảng 250 cân. Ở thời cổ đại, heo trên 200 cân là mập. Trúc Lan đứng ở ngay cửa chuồng heo, trong đầu toàn là dồi trường, huyết heo chưng cách thủy, ruột già heo xào, thịt heo kho tàu, sườn sốt chua ngọt, salad lỗ tai heo, xương ống heo chưng tương,... nhịn không được mà nuốt nước bọt.