Hoàng Hậu dùng khăn tay che miệng, nước mắt chảy xuống từ hốc mắt. Đây mới là mẫu tử liền tâm, thằng bé cảm nhận được bà ấy, vừa rồi cứ loay hoay tìm, bà ấy không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của nhi tử, cũng thấy được khẩu hình cuối cùng của thằng bé: đừng khóc. Nhưng bà ấy vẫn muốn khóc, biết bao năm qua, biết bao ngày đêm giày vò, bà ấy oán hận Hoàng Thượng, rồi lại càng hận bản thân mình hơn. Bà ấy hận mình làm mẹ mà không bảo vệ được con, hận mình đề phòng chưa tới nơi tới chốn. Bà ấy còn không dám mơ về nhi tử bởi vì không dám, và cũng không còn mặt mũi nào để nghĩ tới. Nhiều năm như vậy, nếu không phải bà ấy vẫn còn đại nhi tử Cảnh Thần, nếu không phải trong lòng chất chứa thù hận thì bà ấy đã không vực dậy nổi tinh thần. Có trời mới biết mỗi lần bà ấy nhìn thấy Trương Cảnh Hoành, trong lòng phẫn nộ đến mức nào. Nước mắt Hoàng Hậu trào ra nhưng lại không thể đóng cửa sổ, hôm nay vẫn còn một vở kịch phải diễn, bà ấy thật sự cảm thấy rất may vì nhi tử không giống mình và Hoàng Thượng, may mà giống với đại ca, cho dù bà ấy có khóc mất kiểm soát thì người ta chỉ cho là có liên quan đến đại ca thôi.

Hoàng Hậu lau nước mắt, ánh mắt dừng ở trên người Thẩm Dương trông giống Hoàng Thượng, siết chặt khăn tay. Giả thì mãi mãi là giả, cho dù có giống Hoàng Thượng cỡ nào thì bà ấy cũng chẳng có cảm giác gì. Cơn phẫn nộ dâng lên trong lòng, đám người này luôn lợi dụng con trai bà ấy, lấy con trai bà ấy ra làm vỏ bọc thì nên xuống địa ngục hết mới đúng. Người trước mặt đi qua, Hoàng Hậu ra hiệu đóng cửa sổ.

Nữ quan cầm khăn tay:

- Nương nương, lau nước mắt rồi về cung thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play