Thời gian chớp mắt đã tới buổi chiều, trong đại điện, Dung Xuyên đã có thể xem Hoàng Thượng như không khí. Hết cách rồi, ai bảo Hoàng Thượng cứ hay xuống dưới đi dạo, số lần đi dạo nhiều, ban đầu còn khiến hắn đế ý chứ bây giờ thì thấy bình thường, còn không bằng dành hết sự tập trung vào áng văn của mình.

Hôm nay Hoàng Thượng rất thích xuống dưới đi dạo, người nào có tố chất tâm lý tốt thì từ từ không để ý tới Hoàng Thượng nữa, còn ai tố chất tâm lý không tốt thì bị ảnh hưởng rất lớn. Lúc này là đang thử thách sức chịu đựng của tâm lý, vậy mà Hoàng Thượng còn không tự biết được.

Sau lưng Thẩm Dương đổ mồ hôi ướt hết trường bào, tự dặn lòng rằng đừng để ý nữa, nhưng lại nhịn không được chú ý, chú ý càng nhiều, đề bài mà ban đầu hắn ta tự tin, bây giờ có thể ráng viết được tám phần đã không tồi, không chỉ thế mà viết chữ cũng không đẹp được như thường ngày.

Suy nghĩ bây giờ của Thi Khanh chỉ có một, đó chính là mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn cũng không được mất tập trung, lúc này không chỉ liên quan đến mạng của hắn mà còn về tương lai của hắn, cũng là bước ngoặt cho con cháu của hắn sau này, không thể có bất cứ sai lầm nào được. Cuối cùng, hôm nay Thi Khanh phát huy vượt mức bình thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play